Chương
“Không cần đâu, cô cứ chăm sóc cho Kiêm Mặc đi. Chúng tôi về trước nhé, có gì cứ liên lạc cho chúng tôi.”
Hai giáo viên của trường an ủi Tô Lam rồi rời đi.
“Cái cô Tô Lam này không giống như trong tin tức nói cho lắm, đổi lại là phụ huynh khác thì đã làm ầm lên rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy thế, nhìn thế nào cũng không thấy cô ấy giống loại người đó mà, một người lịch sự như vậy sao có thể có đời tư hỗn loạn được chứ?”
“Xem ra không thể tin tưởng tin tức được.”
Hai giáo viên vừa bàn tán vừa ra khỏi bệnh viện.
Mục Nhất Hân và Hoắc Tư Kiệt đi đến bên cạnh Tô Lam, lúc này Quan Triều Viễn cũng đi tới.
Vừa rồi có hai giáo viên nên Quan Triều Viễn không tiện xuất hiện.
“Chú, thím.”
“Hân Hân, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn chẳng phải là vì tin tức gần đây sao, trong lớp có hai bạn nam bàn tán bị Kiêm Mặc nghe thấy, Kiêm Mặc cãi nhau với họ, hai bạn nam đó nói rất quá đáng, Kiêm Mặc mất khống chế, cuối cùng thì..”
Tô Lam đỡ trán, không ngờ là vì cô.
“Được rồi Hân Hân, thím biết rồi, không còn sớm nữa, hai đứa cũng về đi.”
“Thím, chắc không phải Kiêm Mặc mắc bệnh gì đấy chứ?”
Ở trường, ngoài giáo viên ra thì các bạn học đều không biết Tô Kiêm Mặc có bệnh.
Lần này Tô Kiêm Mặc hi vọng mình có thể làm một sinh viên bình thường, cho nên cậu không nói với các bạn.
“Bệnh tim bẩm sinh, mấy đứa không biết sao?”
Mục Nhất Hân và Hoắc Tư Kiệt hơi giật mình.
“Vậy…”
“Trẻ con làm gì mà có nhiều câu hỏi thế, mau về trường đi!”
Quan Triều Viễn mắng.
Mục Nhất Hân thè lưỡi.
Quan Triều Viễn gọi điện thoại bảo bệnh viện gửi một chiếc xe đến đưa Mục Nhất Hân và Hoắc Tư Kiệt về trường.
Trên đường về, Mục Nhất Hân vẫn luôn im lặng.
“Hân Hân, cậu nghĩ gì thế?” Hoắc Tư Kiệt hỏi.
“Tôi đang nghĩ chuyện hôm nay rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì thế? Lúc đó tôi ở xa.”
Hoắc Tư Kiệt biết Mục Nhất Hân thích Tô Kiêm Mặc, cho nên cậu ấy cũng cố ý tránh xa Mục Nhất Hân một chút.
“Người của cả trường đều biết tôi là trưởng fanclub toàn cầu của Tô Lam, cũng biết anh cả tôi là Mục Nhiễm Tranh, bọn họ biết tôi ngồi bên cạnh nhưng cứ bàn tán về chuyện này, sao tôi cảm thấy họ đang cố ý nhỉ?”
Mục Nhất Hân nhíu chặt mày.
“Nói cũng phải, lần trước cũng có người bàn tán nói xấu Tô Lam, cuối cùng bị cậu dạy cho một trận, sau đó cũng không có ai dám bàn tán nữa. Không ngờ bọn họ lại nói một cách trắng trợn như vậy, cảm giác như có chuẩn bị từ trước.”