Chương
Tô Nhược Vân hoảng sợ thật rồi, cô ta cho rằng mình làm việc vô cùng cẩn thận, nhưng không ngờ tất cả đều bị Tô Lam vạch trần!
Lần này cô ta không ngụy biện được nữa.
Thuê thủy quân bôi nhọ người khác là việc mà giới giải trí căm thù nhất!
Hơn nữa người Tô Nhược Vân bôi nhọ lại chính là chị ruột của mình.
Thảo nào Tô Lam nhất định phải vạch trần vào lúc này.
Em gái ruột suýt đẩy mình vào chỗ chết, chẳng lẽ mình không nên phản kháng hay sao?
“Em gái thân mến của tôi, đây là quà cưới tôi tặng cho cô, cô có hài lòng không? Nếu không hài lòng thì còn tiếp đấy.”
Nước mắt của Tô Nhược Vân rơi lã chã, cô ta hy vọng nước mắt của mình có thể cứu vớt chút thể diện, lấy được chút ít đồng tình.
“Tô Lam, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Chỉ là muốn cho các người tích đức thôi. Tôi muốn nói cho cô biết, Chu Nghiên đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không sao nữa rồi.”
Chu Nghiên?
Nghe đến cái tên này, Tô Nhược Vân hơi khó hiểu.
“Chu Nghiên nào cơ? Tôi không biết!”
“Lẽ nào đến bạn gái của em trai mình mà cô cũng không biết ư?”
“Cô gái này đúng là đáng thương. Phải mang thai cho em trai sinh đôi của cô thì cũng thôi, còn trẻ đã phải phá thai cũng không hề gì, thế nhưng các người lại muốn đến phòng khám chui để phẫu thuật nạo thai cho cô ấy.”
Tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ tức giận khi nghe được chuyện này.
Hiện nay Tô Nhược Vân cũng là người nổi tiếng với giá trị mấy trăm triệu, bây giờ công ty rượu Tô Ký cũng đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, làm con gái nhà người ta mang bầu mà lại còn đưa đi phòng khám chui để phẫu thuật!
Người nhà này là lòng lang dạ thú hết hay sao?
Thật là ghê tởm!
“Phẫu thuật cũng không cẩn thận, cô gái ấy vừa về đến nhà đã bắt đầu băng huyết, sau đó đưa đến bệnh viện, gắng lắm mới nhặt được mạng lại, bác sĩ nói không thể mang thai nữa. Cô ấy gọi điện cho mấy người, mấy người lại không chịu nghe máy.”
“Trời ạ, người bình thường có ai làm thế bao giờ!”
“Quả thật là súc vật mà!”
“Tại sao lại có loại người tàn nhẫn như thế chứ!”
“Đối với cô gái có gia cảnh không mấy khá giả, không trả nổi tiền phẫu thuật, đòi các người tiền thì các người lại đuổi người ta ra ngoài. Cũng may tôi trả tiền giúp họ, cũng bồi thường cho họ, bọn họ nói sẽ không kiện các người.”
“Tô Lam! Cô đừng có mà nói linh tinh, không được vu oan em trai tôi!”
Tô Nhược Vân gào lên với Tô Lam.
“Có phải tôi vu oan cậu ta hay không, trong lòng cô là rõ nhất. Cô bé kia vẫn đang nằm viện đấy! Cô có muốn hỏi em trai cô không?”
Tô Nhược Vân nhìn về phía Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu, em trai của cô ta lập tức cúi đầu, còn mẹ cô ta lại tỏ ra hoảng loạn.