Chương
Quan Triều Viễn đầu hàng ngay lập tức.
Ở một phía khác, có vài người lại không dễ chịu chút nào.
Sau khi Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh rời đi, lễ cưới chỉ có thể kết thúc vội vàng, sau đó là phần tiệc cưới.
Sang phần tiệc cưới, nhiều khách khứa đã bỏ đi rồi, gia đình Tô Nhược Vân quá quắt khiến vài người căm ghét, thế là rời đi luôn.
Hội trường tiệc cưới to như thế mà cuối cùng chỉ còn hơn nửa khách mời ở lại.
Nhưng Tô Nhược Vân vẫn phải gượng cười vui vẻ.
Vẻ mặt của Lâm Thanh Phượng cũng lộ vẻ tức giận.
Đến khi tiễn hết khách khứa đi rồi, bà ta ngồi phịch xuống ghế.
“Lần này, nhà họ Mộ Dung chúng tôi mất hết thể diện rồi!”
Bà ta liếc Tô Nhược Vân, trong mắt tràn đầy căm hận.
Bà ta đã nể mặt cô ta vì lấy ra nhiều tiền cứu giúp nhà họ Mộ Dung vượt qua nguy cơ rồi đấy, nếu không bà ta đã mắng cô ta xối xa rồi!
“Bà thông gia à, bà nói thế là không vừa tai tôi rồi, mất hết thể diện là thế nào chứ!”
Bây giờ Vương Vãn Hương ít nhiều cũng có tự tin khi nói chuyện với Lâm Thanh Phượng.
“Lẽ nào không đúng à? Nhà bà từ già đến trẻ có ai là không mất mặt không? Giờ lại khiến cả nhà họ Mộ Dung chúng tôi cũng mất mặt luôn rồi đây này!”
Lâm Thanh Phượng nói với giọng điệu khinh miệt.
“Bà!”
Vương Vãn Hương bị câu “từ già đến trẻ” của Lâm Thanh Phượng chọc giận.
“Còn không phải bởi vì cái con ranh Tô Lam chết tiệt đó!”
“Cô ta không phải người nhà bà à? Dù sao cũng không trách bọn tôi được!”
Vương Vãn Hương cũng tự biết đuối lý, cho nên không tiếp tục tranh cãi với Lâm Thanh Phương nữa.
“Mẹ, sao không tìm thấy chị con?” Tô Nhược Diệu đi tới hỏi.
“À, đúng vậy, mãi không thấy Vân Vân thế. Lẽ nào con bé này vẫn phiền não về chuyện này?”
Vương Vãn Hương lập tức kéo Tô Nhược Diệu lên tầng.
Trong căn phòng Tô Nhược Vân thay quần áo vang lên tiếng vải vóc bị xé rách, cùng với tiếng chửi rủa của phụ nữ.
Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu đẩy cửa vào.
Họ thấy Tô Nhược Vân đã thay quần áo bình thường, cô ta đang xé váy cưới mình vừa thay ra!
Vẻ mặt cô ta cực kỳ hung ác, hoàn toàn coi váy cưới như Tô Lam để mà mặc sức trút giận!
“Con khốn, con khốn! Tô Lam, mày là thứ khốn nạn!”
“Ôi trời, Vân Vân của mẹ, áo cưới đắt lắm đấy, con đừng xé nữa, con xé chẳng phải là phía tiền à?”
Vương Vãn Hương vội vàng ngăn cản Tô Nhược Vân.
“Mẹ, mẹ cứ để chị con xé đi. Dù sao kết hôn xong thì váy cưới cũng không mặc được nữa, cứ để chị con trút giận đi, trong lòng chị ấy đang khó chịu mà!”
Tô Nhược Diệu đứng bên cạnh nói.
“Xé đi, xé đi, dù sao cũng chỉ mặc một lần này thôi. Nhà chúng ta bây giờ đã khác xưa rồi, có tiền rồi!”