Chương
“Có thai?”
Nhưng xét thời gian thì có vẻ không đúng!
“Chẳng lẽ cháu còn có anh hay chị ư?”
Nói đến đây, Hoắc Vũ Long thở dài với vẻ vô cùng hối hận.
“Nếu không phải là do bố cháu thì có lẽ cháu thật sự đã có một người anh hoặc chị.”
“Đứa trẻ… mất rồi ư?”
Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài rồi gật đầu.
“Chị gái cậu đã bỏ trốn cùng bố cháu, có lẽ đứa trẻ đã mất vào thời điểm đó, cụ thể là mất như thế nào thì cậu cũng không rõ lắm.”
“Thảo nào…”
Gần ba mươi tuổi mẹ cô mới sinh ra cô, đa số người của thế hệ trước đều sinh con ở độ tuổi ngoài hai mươi, rất ít người gần ba mươi tuổi mới sinh.
Hồi học mẫu giáo, cô phát hiện ra rằng bố mẹ của các bạn trong lớp trẻ hơn bố mẹ mình rất nhiều.
“Từ nhỏ sức khỏe của chị gái cậu đã không được tốt lắm, bà ấy luôn được tĩnh dưỡng trong phòng, ngoại trừ việc học ra thì không phải làm bất cứ việc gì cả. Có lẽ cũng là do lần sảy thai đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cho nên cách nhiều năm như vậy bà ấy mới sinh ra cháu.”
Trong lòng Tô Lam cảm thấy rất đau buồn.
Vì người đàn ông này mà mẹ cô đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời xa người nhà, thậm chí là mất cả đứa con của mình.
Nhưng sau khi mẹ cô dưỡng sức khỏe xong và mang thai lại lần nữa, thì người đàn ông của bà đã phản bội bà.
“Mẹ của cháu thật ngốc, bố cháu hoàn toàn không đáng.”
“Đâu chỉ là không đáng, ông ta nên bị phanh thây xé xác! Khi ở nhà chị cậu đã trải qua cuộc sống thế nào, ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, nhưng khi ở nhà họ Tô thì lại trải qua cuộc sống ra sao?!”
Hoắc Vũ Long phẫn nộ hét lên.
“Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, có thể là sinh con quá muộn nên ông bà nội đều không thích bà ấy, nhất là sau khi sinh cháu, mọi người trong nhà thích con trai, mẹ cháu muốn sinh con trai cho bố cháu, cho nên…”
Nhắc đến những điều này, trong mắt Tô Lam cũng rưng rưng nước mắt.
Nếu không phải do tên đàn ông tồi Tô Khôn thì có lẽ mẹ mình đã không chết, em trai mình cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Hoắc Vũ Long lau nước mắt.
“Tô Lam à, vì vậy cháu phải nhớ kỹ bài học của mẹ cháu.”
Tô Lam không hiểu những gì Hoắc Vũ Long nói cho lắm.
“Mấy hôm trước cháu quay phim cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hoắc Vũ Long nói xong thì đi ra ngoài, ông còn dặn dò mấy người giúp việc: “Chăm sóc cô cả thật tốt!”
Nghe thấy câu ‘cô cả’, Tô Lam lại có chút không thoải mái.
Mọi chuyện luôn đầy kịch tính, không ngờ cô lại trở thành cô cả của nhà họ Hoắc.
Tô Lam chợt nhớ tới một chuyện, đã qua một đêm rồi, Quan Triều Viễn không đợi được cô, chắc hẳn anh đã sắp phát điên rồi nhỉ?
Cô lập tức tìm điện thoại di động bên người nhưng không tìm thấy.