Chương
“Tiểu Kiệt, chị họ con không khoẻ, lát nữa con sang xem con bé thế nào đi.”
Hoắc Tư Kiệt đảo mắt, sau đó nhìn thời gian.
“Ôi, sao mẹ không nhắc con? Đã năm giờ rồi!”
“Năm giờ thì sao? Không phải con bay lúc bảy rưỡi à?”
Sở Nhuận Chi tiếp tục kiểm tra hành lý cho Hoắc Tư Kiệt.
“Bảy rưỡi. Nhưng từ nhà mình đến sân bay mất nửa tiếng, giờ này lại là giờ tắc đường nên sẽ mất nhiều thời gian hơn. Mẹ chuẩn bị bao nhiêu đồ cho con thế này, con phải làm thủ tục kiểm tra an ninh trước, nếu không được lại nhỡ giờ bay!”
“Ôi mẹ quên mất, giờ này cũng sắp tắc đường rồi, đi nhanh đi.”
Sở Nhuận Chi kiểm tra một lần nữa rồi kéo vali lại.
“Vậy mẹ nói với chị họ một tiếng, con đi luôn không chào chị ấy nữa, dù sao sau này chúng con vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp nhau.”
“Được, để mẹ tiễn con ra cửa rồi đi xem con bé thế nào.”
Sở Nhuận Chi đưa Hoắc Tư Kiệt ra cửa, xe đã đỗ sẵn trong sân.
Nhìn thấy chiếc xe đang đỗ trong sân, Sở Nhuận Chi liền nhíu mày.
Không ngờ Hoắc Tư Kiệt lại gọi xe thương vụ đến.
“Sao hôm nay lại gọi xe này? Một mình con cần dùng xe lớn thế này sao?”
Ánh mắt Hoắc Tư Kiệt có chút khác thường.
“Sao lại không chứ? Đi xe này con còn có thể ngủ một lát, trên máy bay ngột ngạt lắm! Vừa hay có thể nghỉ ngơi lấy sức.”
Hoắc Tư Kiệt cười với Sở Nhuận Chi.
“Con đấy, chỉ biết hưởng phúc thôi, chút khổ đó cũng không chịu được! Bố con mà biết lại mắng cho!”
Hoắc Tư Kiệt lè lưỡi.
Vali đã được cất vào cốp xe.
“Mẹ về đi, con đi đây.”
Ngay khi Hoắc Tư Kiệt vừa định lên xe thì Giản Ngọc đột nhiên bước tới.
“Tiểu Kiệt, hay là hôm nay anh đưa em đi nhé.”
Hoắc Tư Kiệt giật nảy mình.
“Anh cả, không… không cần phiền anh đâu, em tự đi được.”
Nụ cười của Giản Ngọc mang đầy cảm giác xấu xa mà quyến rũ.
“Chuyện này có gì phiền đâu chứ? Dù sao anh cũng rảnh, đi thôi.”
Sở Nhuận Chi rất mừng.
“Để anh cả đưa con đi đi.” Bà vừa nói vừa vỗ vai Hoắc Tư Kiệt.
Hoắc Tư Kiệt vừa định phản bác thì thấy tài xế đã xuống xe, còn Giản Ngọc đã ngồi vào vị trí ghế lái.
Nếu cậu còn từ chối thêm nữa thì có thể sẽ để lộ sơ hở.
“Thôi được rồi, con đi đây mẹ.”
Hoắc Tư Kiệt ngồi ở hàng ghế sau.