Chương
Tô Lam đi lên phòng, không để ý đến họ nữa.
Buổi tối, Quan Triều Viễn trở về, hai người họ cố gắng quên chuyện mang thai đi, giả vờ như chưa xảy ra gì cả.
Đến giờ đi ngủ, Quan Triều Viễn và Tô Lam về phòng.
“Ông trời đối xử tốt với anh thật, thế này tối anh lại có thể làm với em rồi.”
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam, hôn mặt cô một cách thân mật.
“Mau đi tắm đi.”
“Em yên tâm, về sau anh sẽ cần mẫn hơn, sẽ có nhanh thôi.”
Tô Lam cười.
“Trước kia anh chưa đủ cần mẫn hay sao, còn phải cần mẫn thế nào nữa?”
“Không đủ, vĩnh viễn không đủ!”
Quan Triều Viễn thổi vào tai Tô Lam một cái, ám muội vô cùng.
“Ghét thế!”
“Anh tắm đây!” Quan Triều Viễn vừa ngâm nga vừa đi vào phòng tắm.
Tô Lam dọn dẹp giường chiếu.
Đúng lúc này, điện thoại di động Quan Triều Viễn thả trên giường đổ chuông.
Tô Lam vô thức nhìn sang, là số lạ, không được lưu vào danh bạ.
Hiện tại Quan Triều Viễn đang tắm.
Chuông điện thoại cứ reo vang.
Tô Lam cầm điện thoại đi đến cửa phòng tắm.
“Anh có điện thoại này!”
“Em nghe giúp anh đi, phiền quá thôi, tối rồi còn không yên nữa!” Quan Triều Viễn hơi bực.
“Thế em nói gì?”
Tô Lam khó xử, nếu là Doãn Cẩn hoặc Dạ Bân thì cô còn nghe máy được, nhưng lại không biết số điện thoại này là của ai.
“Cứ nói em là vợ anh, có chuyện gì nói với em là được.”
Điện thoại di động lại đổ chuông, xem ra người này có việc gấp thật, nếu không sẽ không gọi liên tục vài cuộc điện thoại như thế này.
Cuối cùng Tô Lam vẫn nghe máy.
“A lô, xin chào.”
“Cô là ai?”
Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng phụ nữ chẳng hề khách sáo, hơn nữa giọng nói này nghe còn rất trẻ.
“Thế cô là ai?”
Tô Lam ù ù cạc cạc.
“Tôi hỏi cô trước, cô trả lời trước đi!” Người phụ nữ bên kia nói năng không chút khách khí.
Tô Lam nghĩ người này sao mà ngang ngược quá.
“Tôi là vợ của Quan Triều Viễn, anh ấy đang tắm, cô có chuyện gì thì nói với tôi.”