Chương
“Giọng mẹ anh nghe trẻ thật đấy! Nghe như mới hai, ba mươi tuổi thôi ấy, dù sao cũng không quá bốn mươi.”
“À… bà ấy, giọng bà ấy rất dễ nghe, bố anh cũng hay nói như vậy.” Quan Triều Viễn trả lời một cách cẩn thận.
Thời gian của Mục Chỉ Huyên dừng lại ở ba mươi lăm tuổi, dù thế nào bà cũng không thể nói với giọng của người sáu mươi tuổi.
“Tốt thật đấy.”
Tô Lam cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Ngày hôm sau, Quan Triều Viễn trở về rất sớm.
Lúc đó Tô Lam còn chưa bắt đầu chuẩn bị bữa tối, thấy Quan Triều Viễn về, cô đi vào phòng bếp luôn.
Quan Triều Viễn lập tức mang cô ra khỏi phòng bếp.
“Tô Lam, anh có chuyện phải nói với em, em hứa với anh là không được giận đi đã.”
“Sao thế anh?”
Tô Lam có dự cảm chẳng lành, cô lo chuyện mà Quan Triều Viễn muốn nói có liên quan đến bố mẹ anh. Rốt cuộc Tô Lam cũng biết thái độ của mình ngày hôm qua khi nghe điện thoại không được tốt.
Mỗi người phụ nữ đều phải vượt qua rào cản trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu.
“Anh phải đi công tác một thời gian.”
“Hả? Đi công tác?”
Nghe thấy là việc này, tảng đá treo trong lòng Tô Lam cuối cùng cũng rơi xuống, may mà không phải việc gì liên quan đến bố mẹ của anh.
“Em không được giận, không phải anh cố ý muốn đi công tác mà thật sự là không đi không được.”
Trong khoảng thời gian này, Tô Lam ở nhà, khó khăn lắm hai người họ mới được đoàn tụ, vậy mà anh lại phải công tác, điều này cũng có nghĩa là họ phải chia xa.
“Em không giận, đi công tác là điều hết sức bình thường mà. Anh đi đâu?”
“Đi Pháp.”
“Bao lâu?”
“Có lẽ là một tuần, tạm thời chưa xác định được, tối nay anh phải đi rồi.”
“A, gấp thế à? Vậy em chuẩn bị hành lý giúp anh.”
Tô Lam không hề nghi ngờ, cũng không tức giận, quả thật làm cho Quan Triều Viễn khá là ngạc nhiên.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, Quan Triều Viễn hôn thật mạnh lên trán Tô Lam.
“Chờ anh trở về, phải ngoan đấy.”
Tô Lam cười nhẹ.
Lần nào cũng là Quan Triều Viễn tiễn cô đi, rốt cuộc hôm nay cũng đảo ngược.
“Anh phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, đừng để bị bệnh, đừng liều mạng làm việc để về sớm, biết chưa?”
Tô Lam dặn dò cẩn thận.
“Được, anh biết rồi.”
“Đồ ăn trên máy bay không ngon nên em có làm bánh nhân đậu đỏ cho anh, anh mang theo ăn trên đường, đợi xuống máy bay rồi ăn uống cẩn thận.”
“Được rồi, còn gì nữa?” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với ánh mắt dịu dàng.