Chương
Tô Nhược Vân mím môi cười càng lợi hại hơn, Tô Lam, đấu với tôi, cô còn non lắm!
Đám đàn ông ở hiện trường ai nấy nhìn thấy vết máu kia trên mông Tô Lam đều cực kì lúng túng, có người còn cười thành tiếng.
Tô Lam đại khái đoán ra gì đó, nhưng cả người cô cực kì nặng nề, quả thật không để ý được những thứ này!
Cả người lâng lâng, dường như hai chân không còn chút sức nào, đến đứng lên cũng không đứng nổi.
“Tô Lam, cô làm bẩn đồ diễn rồi! Cảnh này quay thế nào nữa? Tôi hỏi cô, quay thế nào? Có phải cô cố tình làm loạn không?”
Tiếng chửi mắng của phó đạo diễn Trần lại truyền tới lần nữa.
Có nhân viên không chịu nổi nữa, đỡ Tô Lam đứng lên, vết máu trên người cô quả thật quá chói mắt, nhất là sự đối lập trên nền quần áo trắng, lại thêm tác dụng của nước, mảng nhỏ kia nhanh chóng lan rộng ra.
Tô Lam chỉ cảm thấy răng run cầm cập, một câu cũng không nói được.
“Mang đồ diễn dự phòng qua đây, Tô Lam, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu còn không được, cô cút đi cho tôi!”
Vài nhân viên bắt đầu chửi trái tim phó đạo diễn Trần có phải là sắt đá hay không.
Nhưng những diễn viên kia đều biết, phó đạo diễn Trần là người của Quốc tế Nghệ Tân, làm như vậy chẳng qua là vì ninh nọt Tô Nhược Vân.
Tô Lam cắn chặt răng, rõ ràng biết là bị bắt nạt, nhưng không có năng lực cãi lại.
Cô cũng thầm mắng bản thân, vì sao không thể lớn mạnh hơn nữa? Vì sao không thể?
“Được!” Cô đồng ý.
Đây là sự lựa chọn duy nhất của cô.
Đây là cơ hội khó khăn lắm cô mới có được, sao có thể mất đi như thế chứ?
Hơn nữa, cô cần cơ hội từ bộ phim này, vần thù lao của bộ phim này, cô rất cần!
Tô Lam lại nén cơn giận, nhân viên cũng mang quần áo tới.
Tiêu Mạch Nhiên bên kia cũng quay xong, vừa đẹp đi qua đây, thấy cảnh này, chuẩn bị đi tới.
Hạ Liên liền ngăn cô lại: “Chị Mạch Nhiên, vừa nhìn liền biết đây là phó đạo diễn Trần bị Tô Nhược Vân sai khiến, vẫn đừng nên dây vào vũng nước đục này thì hơn, cho.
dù chúng ta không sang Quốc tế Nghệ Tân, nhưng trở mặt với bên đó cũng không có lợi gì: Theo Tiêu Mạch Nhiên vài năm, Hạ Liên cũng vừa nhìn là hiểu vấn đề.
Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên là nghệ sĩ của Quốc tế Tinh Hoàng, thế nhưng, cũng không thể không qua lại với Quốc tế Nghệ Tân, thời đại này, nghệ sẽ phải học cách khôn khéo, không được đắc tội với ai.
Nhưng Tiêu Mạch Nhiên vẫn đẩy tay Hạ Liên ra, đi thẳng về phía bên kia.
Phó đạo diễn Trần uy phong lãm liệt, lúc chuẩn bị bắt đầu quay, một giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Phó đạo diễn Trần!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói ấy.
Tiêu Mạch Nhiên sải bước tao nhã đi tới.
Ồ, thì ra là Mạch Nhiên àI” Phó đạo diễn Trần lễ độ cười với cô: “Bên kia quay xong rồi?”
“Đúng vậy, đi qua bên này xem thế nào” Tiêu Mạch Nhiên cực kì tùy ý ngồi bên cạnh phó đạo diễn Trần.
Máy móc trước mặt phó đạo diễn Trần đang chiếu lại cảnh diễn vừa rồi của Tô Lam.