Chương
“Viện trưởng Chu bảo là anh uống cái này xong thì sẽ cảm thấy khỏe hơn một chút.”
Quan Triều Viễn đưa tay ra nhận lấy túi máu, lúc cầm túi thì anh còn chạm nhẹ vào tay của Tô Lam.
Cảm giác đó giống như vừa bị điện giật vậy, đã rất lâu rồi anh chưa được chạm vào tay cô.
“Cảm ơn.”
Quan Triều Viễn ngậm phần được cắt ra ở túi máu vào miệng, nhưng đúng lúc chuẩn bị uống thì anh lại thấy Tô Lam nhìn chằm chằm vào mình, anh lập tức quay người đi chỗ khác.
Anh không muốn để cô thấy mình như vậy.
Tô Lam cũng biết rằng ánh mắt của mình không được thân thiện cho lắm, nên cũng quay người sang chỗ khác.
Quan Triều Viễn nhanh chóng uống hết túi máu kia, rồi lau miệng quay người lại.
“Kiêm Mặc thế nào rồi?”
“Viện trưởng Chu nói rằng các chỉ số đã bình thường lại rồi, nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì đêm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại, và nhờ có sự hỗ trợ của thuốc thì cậu ấy còn có thể sống thêm khoảng một tháng nữa.”
Một tháng, vậy tức là bây giờ thời gian sống của Tô Kiêm Mặc đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Đây là một sự thật tàn nhẫn biết bao!
“Có phải là hơi ít rồi không?”
“Không, một tháng là đủ để cho cậu ấy làm được rất nhiều chuyện rồi.”
“À, vậy được rồi.”
Bầu không khí giữa hai người bỗng trầm hẳn xuống.
Một lúc rất lâu sau, Quan Triều Viễn bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cần phải đi về.”
Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn, nhưng lại chẳng biết phải nói gì cả.
Quan Triều Viễn từ từ đi qua người Tô Lam, từ từ đi từ bước đến cửa.
Tô Lam bỗng ôm chầm lấy eo của Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn mở to mắt, không thể tin được là Tô Lam lại ôm lấy anh như vậy.
“Anh có thể quay về được không?”
“Tôi…” Quan Triều Viễn không biết phải nói gì cả, anh chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, có cảm giác như trái tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.
“Anh có biết không? Trong một tuần chúng ta xa nhau, em cảm thấy rất sợ hãi, nhưng có một điều rất lạ, đó là em không sợ anh làm hại em, mà là sợ anh sẽ biến mất khỏi thế giới của em rồi không bao giờ quay lại nữa.”
Tô Lam bật khóc kể khổ, nhớ đến tuần vừa rồi, cô cảm thấy rất đau lòng.
Lúc cô nói vậy thì Quan Triều Viễn cũng giật mình, anh có cảm giác như cơ thể mình bị đóng đinh xuống đất rồi, không thể cử động nổi.
Vậy những gì mà Tô Lam vừa nói chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng cô không chê việc anh là một con quỷ nửa người nửa ma cà rồng à? Vậy tức là cô đồng ý ở bên anh đúng không?
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ rời đi chứ? Trong lòng anh, em là một người máu lạnh, vô tình như vậy à?”
“Không phải, anh chỉ là, vậy…” Quan Triều Viễn nói năng rất lộn xộn.
“Em yêu anh.”