Chương
Nói xong, Quan Triều Viễn chuẩn bị hôn vào môi của Tô Lam, nhưng Tô Lam lập tức che miệng của anh lại.
“Anh hôi muốn chết! Trên người thì toàn mùi rượu! Anh mau đi tắm rửa sạch sẽ đi đã, không thì đừng hòng hôn em!”
“Hề hề, vậy lát nữa anh quay lại hôn em sau!”
Công ty Quốc tế Nghệ Tân.
Trong khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của Tô Nhược Vân phát triển rất nhanh, nhờ vào buổi tiệc từ thiện lần trước nên mức độ nổi tiếng của cô ta cũng đã tăng vọt. Mặc dù gần đây cũng có tin rằng Tô Lam vẫn luôn âm thầm làm từ thiện, nên cũng có người lên tiếng rằng Tô Nhược Vân chỉ làm từ thiện để lăng xê.
Nhưng dù sao thì cô ta cũng đã quyên góp tiền rồi, dù có lăng xê thì cũng chẳng có gì đáng trách cả.
Hãng trang phục LOVE và hãng mỹ phẩm dưỡng da COULOR đều được bán rất chạy, có người từng làm thống kê, Tô Nhược Vân hiện đang là nữ minh tinh đắt giá nhất.
Nhưng dù sao thì cô ta cũng vẫn cần một tác phẩm nào đó để bảo vệ độ nổi tiếng của mình.
“Anh Thần, tôi đã đọc mấy kịch bản này rồi, nhưng chẳng có kịch bản nào khiến tôi thấy thỏa mãn cả. Bây giờ công việc làm ăn của tôi rất bận rộn, nếu đã quay phim rồi thì phải quay bộ nào thật chất lượng, quay xong là nổi tiếng luôn ấy. Nếu không thì cũng chỉ tổ phí thời gian mà thôi.”
Tô Nhược Vân ném quyển kịch bản lên mặt bàn, đã có vài quyển kịch bản bị cô ta ném lên bàn như vậy rồi.
“Tôi cũng biết là bây giờ cô đang bận nhiều việc, muốn quay những tác phẩm thật xuất sắc, nhưng gần đây có rất ít tác phẩm hay.” La Thần cũng chỉ biết lắc đầu.
“Tôi nghe nói là bên phía Kỳ Tích mới mua bộ tiểu thuyết nổi tiếng vẫn đang được đăng tải gần đây là “Trinh Hậu truyện”, nghe nói nó đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục rồi, có sẵn một lượng người hâm mộ rất lớn, còn mời đạo diễn Trương về để quay nữa.”
La Thần sờ vào ria mép của mình.
“Đúng là có chuyện đó. Lúc mới đầu tôi cũng định giành lấy bộ phim đó cho cô, nhưng nào ngờ bên Từ Tinh Như lại nhanh chân đến trước rồi.”
Nghe thấy tên của Từ Tinh Như thì Tô Nhược Vân lập tức nhíu mày lại, nếu Từ Tinh Như đã giành được vai diễn đó rồi thì tức là Tô Lam sẽ quay phim đó.
“Sao cô ta cứ thích giành vai với tôi thế nhỉ?”
“Bên kia vừa nghe nói là Tô Lam muốn nhận vai diễn thì lập tức quyết định luôn, còn chẳng hỏi xem tiền cát xê là bao nhiêu. Tô Lam đã từng giành được hai cúp ảnh hậu, nên chẳng ai dám nghi ngờ gì về diễn xuất của cô ta, nên tất niên là có rất nhiều người muốn mời cô ta rồi.”
Tô Nhược Vân lườm La Thần một cái.
“Sao anh lại khen ngợi sự oai phong của người khác rồi tự hủy diệt chí khí của mình thế?”
“Nhược Vân à, chúng ta quay phim khác đi, bộ phim truyền hình này dài lắm, phải mất mấy tháng liền thì mới quay xong được, khéo có khi lại không sắp xếp được lịch mất.”
Thật ra, La Thần rất hiểu về diễn xuất của La Thần, anh ta cũng biết là Tô Nhược Vân không thể diễn ra được nhân vật trong kịch bản này.
“Nếu như tôi nói là tôi muốn diễn ở phim này thì sao?”
“Chuyện này…” La Thần bỗng vỗ đùi mình: “Bộ phim này đã bắt đầu bấm máy rồi, nhưng nghe nói là có vấn đề, để tôi đi nghe ngóng xem, biết đâu vẫn có hy vọng.”
“Vậy thì anh đi đi, không được thì chúng ta đầu tư tiền vào đó, để xem người ta có đồng ý không.”
Tô Kiêm Mặc đã tỉnh lại.