Chương
“Thật sao?” Tô Lam ôm đầu gối của mình.
“Cục cưng, em phải phấn chấn lên, cậu ấy đang ở trên trời dõi theo em đấy.”
Mặc dù ánh mắt của Tô Lam vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng có một chút hy vọng.
Một lúc sau, Lê Hoa đến gõ cửa.
“Anh Giản, cậu chủ nói rằng cũng đã đến giờ rồi, mợ chủ cần được nghỉ ngơi.”
Giản Ngọc không nhịn được mỉm cười, “Anh biết ngay là người đàn ông này không hào phóng như vậy, quả nhiên là có giới hạn thời gian, cô đi báo với anh ta, tôi sẽ xuống ngay thôi.”
“Vâng, anh Giản.” Lê Hoa ra ngoài.
“Cục cưng, không phải em đã lựa chọn sống với Quan Triều Viễn sao? Bộ dạng này của em có xứng đáng với anh ta không? Anh phát hiện trạng thái của Quan Triều Viễn cũng rất kém.”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Giản Ngọc, “Vậy sao? Anh ấy rất không tốt sao?”
“Đúng vậy, rất không tốt, bởi vì em không tốt, nên anh ta cũng không tốt, còn nữa… Quên đi, mọi người nhìn thấy em như vậy đều không tốt, đừng để mọi người lo lắng cho em nữa, được không?”
Tô Lam từ từ thở ra một hơi.
“Anh đi đây.” Giản Ngọc vỗ vai Tô Lam rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Quan Triều Viễn đi tới đi lui dưới lầu, lẩm bẩm: “Nói gì mà lâu như vậy?”
“Đã nói xong rồi.” Giản Ngọc chậm rãi từ trên lầu bước xuống.
“Tôi có chuyện tìm anh.”
Giản Ngọc kinh ngạc, Quan Triều Viễn lại có chuyện tìm anh ta?
Sau khi Giản Ngọc rời đi, Tô Lam vẫn như cũ, mặc dù cô biết Quan Triều Viễn cũng đang lo lắng cho bản thân, cô cũng rất muốn phấn chấn trở lại, nhưng khi vừa nghĩ đến cái chết của Tô Kiêm Mặc, cô liền không tự chủ được.
Lại một ngày đêm trôi qua.
Quan Triều Viễn đột nhiên đẩy cửa bước vào, sau đó lại đột ngột kéo rèm cửa, ánh mặt trời nhanh chóng chiếu rọi vào!
Ánh sáng đột ngột khiến cho Tô Lam không thể mở mắt được.
“Không muốn!”
Quan Triều Viễn lại bước đến bên giường, lật chăn của Tô Lam ra!
“Tô Lam, Kiêm Mặc đã chết rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Em tỉnh táo lại được không?”
“Không, thằng bé sẽ trở lại, thằng bé sẽ trở lại trong giấc mơ của em. Em muốn đi ngủ, em muốn mơ thấy thằng bé!”
“Sẽ không đâu, em sẽ không mơ thấy cậu ấy đâu, cậu ấy nhìn thấy bộ dạng này của em chỉ hận em thôi, sao có thể đồng ý gặp em chứ!”
“Không! Không phải như vậy!” Tô Lam vừa hét vừa bịt tai lại.
Quan Triều Viễn kéo cánh tay của Tô Lam ra và lôi cô ra khỏi giường.
“Em tỉnh táo hơn được không? Anh đưa em đến một nơi!”
“Em không muốn đi đâu cả, em muốn ngủ!”
“Em nhất định phải đi! Kiêm Mặc để lại một món quà cho em.”