Chương
“Nhược Vân, cô quen với Lâm Uy Lãng thế nào? Có thể nói cụ thể cho chúng tôi không?”
“Gần như toàn bộ sản phẩm của LOVE đều bị nghi ngờ đạo nhái, cô định giải quyết thế nào, liệu có gỡ toàn bộ sản phẩm xuống không?”
Hàng loạt câu hỏi của phóng viên như súng bắn vào Tô Nhược Vân.
“Không có gì để bình luận!” Tô Nhược Vân gắt gỏng gào lên với phóng viên, chuẩn bị đi vào hậu trường.
Các phóng viên nào chịu buông tha cho cô ta chứ? Ai cũng bao vây cô ta chật cứng.
Cuối cùng bảo vệ đến cứu nguy cho cô ta.
Tô Nhược Vân quay lại hậu trường tìm Tô Lam.
“Tô Lam, rõ ràng là cô cố ý!”
Vì phóng viên xô đẩy nên lớp trang điểm của Tô Nhược Vân đã nhòe đi, mặt cô ta hung tợn trông rất đáng sợ.
“Đúng vậy, tôi cố ý đấy.” Tô Lam không hề che giấu.
“Cô…” Tô Nhược Vân nghiến răng, chỉ hận không thể băm vằm Tô Lam ra.
Tô Lam dời mắt đến trước ngực Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân đeo một sợi dây chuyền mặt Phật Ngọc, trông mặt Phật Ngọc này rất có giá trị, có lẽ cũng được nhà sư lâu năm nào đó cúng rồi.
“Làm chuyện trái lương tâm mới muốn xin Phật Tổ phù hộ, cô không cảm thấy đã muộn rồi à?” Tô Lam bình thản nói.
Vẻ mặt hung tợn vừa rồi của Tô Nhược Vân bỗng chốc biến thành sửng sốt.
“Tôi chẳng biết cô đang nói gì!” Cô ta vừa nói vừa bỏ mặt Phật Ngọc vào trong áo để che lại.
“Cô biết cũng được, không biết cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn nói với cô, đây mới là khởi đầu thôi.”
“Cô muốn làm gì?”
“Cô muốn làm gì thì tôi muốn làm cái đó.”
Tô Lam biết Tô Nhược Vân luôn muốn quật ngã mình, mà bây giờ cô cũng một lòng muốn đánh ngã Tô Nhược Vân, chỉ đơn giản như vậy.
“Tô Lam!” Tô Nhược Vân híp mắt thành một khe hở, ánh mắt tức giận toát ra từ trong cái khe này.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ tranh thủ nghĩ cách làm thế nào để cứu LOVE, cô ở đây tốn nước bọt với tôi cũng không thay đổi được gì đâu.”
“Chúng ta chờ xem!”
Tô Nhược Vân nói xong thì nhanh chóng xoay người, nhưng cô ta hơi dùng lực cộng thêm giày cao gót quá cao, vừa đi về phía trước thì lập tức trật chân ngã xuống đất.
Cô ta hiếu thắng như vậy, tất nhiên không muốn mất thể diện trước mặt Tô Lam, cho dù chân đau kinh khủng nhưng cô ta vẫn cố gắng đứng dậy đi ra ngoài.
“Chị Tô Lam!” Các bạn trẻ chạy tới, họ cầm theo cúp, ai cũng rất vui mừng.
Lâm Chi Hàng đưa cúp cho Tô Lam.
“Chị Tô Lam, bọn em đã nhất trí quyết định, chiếc cúp đầu tiên mà Thập Nhất chúng ta giành được sẽ dành cho Kiêm Mặc, chiếc cúp này vốn dĩ nên thuộc về cậu ấy.”
“Không cần đầu, chị sẽ đến mộ thằng bé nói chuyện này với nó, mấy đứa cứ cầm lấy cúp đi.”
“Không được, cúp này nên đưa cho cậu ấy, chủ đề của ‘Giấc mộng đêm hè’ là do cậu ấy nghĩ ra!”
“Vậy chị bằng chúng ta làm một bức tường cúp trong studio là được rồi, sau này mỗi lần chúng ta giành được cúp thì để cúp vào đó.” Tô Lam đề nghị.