Chương
“Vết chai chân.”
Hai người cùng bật cười.
Tô Lam giơ tay đấm vào ngực Quan Triều Viễn: “Không đứng đắn!”
“Anh nói thật đấy, hôm nay anh mới biết cái gọi là vết chai chân này đấy, lúc họp anh nghe mấy giám đốc cấp cao thảo luận với nhau.”
Tô Lam vùi đầu vào ngực Quan Triều Viễn: “Em đang buồn thế này mà anh còn đùa, không có lương tâm.”
“Chính vì em đang buồn nên anh mới muốn chọc cho em vui.” Quan Triều Viễn cúi đầu hôn mạnh lên trán Tô Lam, lớn giọng nói: “Không giành được giải thì thôi, em phải cho người khác chút cơ hội chứ, lần này xem như nhường bọn họ.”
“Nhưng lễ cưới của chúng ta…”
“Nếu em muốn, không giành được giải cũng có thể tổ chức đám cưới mà, cái này có gì quan trọng đâu, muốn làm cô dâu à? Vậy ngày mai anh bắt đầu chuẩn bị, nhé?”
“Đừng!” Tô Lam đột ngột thẳng người: “Em đã nói rồi, chỉ giành được thắng lớn thì mới có thể công bố quan hệ rồi tổ chức lễ cưới! Không giành được giải thì không thể tổ chức được, em nhất định phải giành được giải!”
Tính không chịu khuất phục từ trong xương của Tô Lam không cho phép cô làm như vậy.
“Được được, nghe em hết.”
Sau khi thề thốt xong, Tô Lam lại rúc vào lòng Quan Triều Viễn: “Được rồi, ngủ thôi.”
“Thấy em đang buồn như vậy, thân là chồng của em, anh phải an ủi em.”
Tay Quan Triều Viễn trượt ra sau lưng của Tô Lam, kéo khóa lễ phục của cô ra, vì bộ váy này là do Tô Kiêm Mặc thiết kế nên anh không dám thô lỗ.
“Anh làm gì đấy?” Tô Lam lập tức nhận ra ý đồ của Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn thành thạo cởi sạch đồ Tô Lam: “An ủi em.”
“Em đã buồn thế này mà anh còn muốn bắt nạt em!”
“Cái này không gọi là bắt nạt mà gọi là an ủi…” Quan Triều Viễn đắp chăn lại, đè Tô Lam dưới người.
Được rồi, dù sao anh muốn cô thì anh luôn có rất nhiều cái cớ.
Sau khi mây mưa, vốn dĩ sẽ là một đêm yên tĩnh, nhưng Tô Lam lại không tài nào ngủ được. Cô nhìn Quan Triều Viễn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh xong rồi rón rén xuống giường.
Trong phòng sách, hai chiếc cúp trước đó Tô Lam giành được để trên tủ.
Cô cầm hai chiếc cúp lên xem, trong lòng vẫn khó giấu được sự thất vọng, lần này không trúng cử, trong lòng cô thật sự rất buồn.
Chính vì chỉ cách giấc mơ một bước chân nữa thôi, cho nên mới buồn như vậy.
Quan Triều Viễn đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Tô Lam, anh không định đi vào.
Cô buồn, anh còn buồn hơn cô.
Anh biết trong lòng cô buồn, nhưng anh không biết làm thế nào mới có thể an ủi cô. Anh biết Tô Lam là một cô gái mạnh mẽ, cô sẽ nhanh chóng tập trung tinh thần vào công việc và tiếp tục phấn đấu.
Cuối cùng Quan Triều Viễn không đi vào, anh xoay người rời khỏi phòng sách.