Chương
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lam càng sốt ruột hơn. Nếu ngay cả Giản Ngọc cũng thấy khó giải quyết thì chắc chắn phải là chuyện lớn!
“Người ta nói có sự cố đột ngột xảy ra nhưng không nói cụ thể là sự cố gì. Chính quyền địa phương muốn bọn anh lập tức qua đó một chuyến. Anh đã đặt được vé máy bay và sẽ lập tức lên đường.”
Giản Ngọc nhíu mày có vẻ tâm sự nặng nề.
“Chính quyền địa phương à? Chuyện gì có thể kinh động tới cả chính quyền địa phương chứ?”
“Tô Lam, em cứ ở đây chờ tin tức của anh. Nếu có tin tức gì, anh sẽ lập tức báo cho em biết.”
“Em đi cùng anh!”
“Em có hộ chiếu sao?”
Cuối cùng Tô Lam không đi cùng Giản Ngọc vì không có hộ chiếu, không thể ra nước ngoài nhưng anh ta lại không thể chờ thêm giây phút nào cả.
Tô Lam vẫn luôn ở trong nhà chờ tin tức, lặng lẽ cầu nguyện cho Quan Triều Viễn không có việc gì.
Cô vừa lo lắng còn vừa tự an ủi mình, Quan Triều Viễn là ma cà rồng, năng lực của anh ấy vượt xa con người, những chuyện nhỏ nhặt không thể gây ảnh hưởng cho anh ấy được.
Nhưng cho dù nghĩ vậy, Tô Lam vẫn gần như không ngủ suốt ba ngày.
Đến ngày thứ tư, Giản Ngọc cuối cùng đã trở về.
Tô Lam thậm chí không để ý tới chuyện đi dép, vội vàng chạy từ trên tầng xuống.
“Anh Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giản Ngọc chỉ cúi đầu không nói lời nào.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói mau đi!” Tô Lam thấy dáng vẻ Giản Ngọc như vậy thì đoán được đại khái không phải là chuyện gì tốt.
“Quan Triều Viễn đâu? Anh ấy không về với anh à? Anh ấy bị thương đúng không? Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện à? Em sẽ tới bệnh viện ngay!”
Bởi vì Giản Ngọc không nói lời nào nên Tô Lam chỉ có thể tự nói tự trả lời. Cô nghĩ đến kết quả xấu nhất là Quan Triều Viễn bị thương nặng nên vừa nói xong đã chuẩn bị chạy ra ngoài. Giản Ngọc nắm lấy cánh tay cô giữ lại.
“Em không cần đi bệnh viện đâu, anh ta không có ở đó.”
“Vậy anh ấy ở đâu? Anh nói mau nói đi, đừng làm em sốt ruột nữa!”
Giản Ngọc lặng lẽ đi tới ghế sa lon và ngồi xuống. Tô Lam lập tức đi theo.
“Anh nói đi mà!”
“Chúng ta có thể tìm một chỗ vắng người nói chuyện này được không?”
Tô Lam nhìn dì Phương và Lê Hoa rồi kéo Giản Ngọc lên phòng làm việc trên tầng, còn khóa cả cửa lại.
“Bây giờ anh có thể nói được chưa?”
“Tô Lam, anh hi vọng em có thể bình tĩnh một chút.”
“Em không thể bình tĩnh được. Anh có biết ba ngày qua em đã sống thế nào không? Anh nói nhanh đi, đừng úp úp mở mở nữa!”
Tô Lam cảm giác mình sắp phát điên rồi.
“Quan Triều Viễn… anh ta bị đàn sói trắng trong núi tuyết tấn công, bất hạnh… qua đời rồi.”