Chương
Nghe được tiếng hô bên này, Giản Ngọc vội vàng chạy tới.
Tô Lam trông thấy Giản Ngọc thì đi chân trần chạy đến trước mặt anh ta: “Anh ấy đâu? Chẳng phải anh nói em ngủ một giấc thì anh ấy sẽ về sao? Anh nói hôm nay anh ấy sẽ trở lại mà? Anh ấy đâu rồi?”
Giản Ngọc không ngờ Tô Lam lại coi lời nói dối rõ rành rành như thế là thật.
“Tô Lam, anh ta sẽ không trở về. Anh nói với em một lần cuối cùng, em hết hy vọng đi, anh ta sẽ không trở về!”
“Không phải! Không phải như vậy, anh ấy sẽ trở về, nhất định anh ấy sẽ trở về! Em phải đi ngủ, vừa rồi anh ấy còn ôm em.”
Tô Lam lải nhải, cô lại nằm lên giường và lẩm bẩm không ngừng.
“Cậu Giản, phải làm sao bây giờ? Mợ chủ cứ tiếp tục thế này thì sao được?”
“Tôi phải mời bác sĩ tâm lý cho cô ấy.”
Bác sĩ tâm lý nhanh chóng đến đây, đối phương đi vào phòng ngủ nhưng chẳng mấy chốc lại đi ra, hơn nữa còn lắc đầu liên tục.
“Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào?”
“Tình hình của cô Ôn không ổn chút nào, cô ấy không hề để ý tôi nói gì mà chỉ liên tục nói rằng mình buồn ngủ, chồng cô ấy sắp về.”
“Vậy bây giờ không có cách nào ư?”
“Hiện nay cô ấy bị kích thích quá độ, không muốn chấp nhận hiện thực, cứ tự làm tê liệt bản thân. Việc này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng cô ấy sẽ rơi vào trạng thái cực đoan.”
“Cực đoan gì cơ?”
“Tự sát. Bây giờ cô Ôn đã có khuynh hướng tự sát mức độ nhẹ, nhìn mặt ngoài cô ấy vẫn luôn sống trong ảo giác của chính mình, nhưng trên thực tế trong lòng cô ấy lại rất rõ ràng, một khi mắc kẹt giữa ảo giác và hiện thực không có cách nào thoát ra được, cô ấy sẽ lựa chọn tự sát.”
Giản Ngọc bối rối: “Vậy chẳng phải là không có cách nào ư?”
“Tôi thử giao tiếp với cô ấy, nhưng cô ấy không hề để ý đến tôi. Anh cũng đừng lo lắng quá, chưa biết chừng cô ấy có thể tự thoát ra ngoài, chẳng qua trong khoảng thời gian này phải trông chừng cô ấy thật kỹ. Đây là giai đoạn phản ứng gay gắt cấp tính, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy cũng tốt.”
Giản Ngọc chuyển toàn bộ công việc đến khu Rainbow để xử lý, anh ta không thể rời khỏi Tô Lam một giây nào cả, bởi vì anh ta lo cô sẽ tự sát.
Thế nhưng anh ta cảm thấy khả năng này không cao. Trong ấn tượng của anh ta, cái chết của Tô Kiêm Mặc hẳn là phải khiến Tô Lam đau đớn hơn chuyện của Quan Triều Viễn, nói cho cùng Tô Kiêm Mặc là em trai ruột thịt sống nương tựa với cô từ nhỏ.
Love Valley.
Mục Chỉ Huyên mở cửa phòng của Quan Triều Viễn ra, thấy anh vẫn cuộn mình trong chăn thì lắc đầu.
“Tiểu Mộ, con đã ngủ vài ngày rồi, con cũng đâu thể cứ ngủ mãi như thế được chứ?”
Lúc này Quan Triều Viễn mới từ từ mở mắt ra.
“Mẹ, con về được mấy ngày rồi?”
“Mười ngày rồi. Ngày nào con cũng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cứ tiếp tục như thế thì sao được? Bố con với Kiêm Mặc sắp về rồi, con cứ nghĩ kỹ xem nên nói thế nào với Kiêm Mặc đi.”