Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều đông lành lạnh.
An Nhiên ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ lòng chợt thấy buồn thê lương, cô biết trong lòng Nguyên Phong nghĩ gì,cô biết anh không dành tình yêu cho cô chỉ là đang cố gắng dành cho cô một sự an ủi nhưng tình yêu của cô dành cho anh thật hèn mọn cô chấp niệm không buông xuống được mà trong tim anh Vân Kiều vẫn hiện hữu trong đó chưa hề phai đi.
Ai nói cô không để ý,không đau lòng chứ? thực ra cô rất để ý,rất đau lòng nhưng luôn cố che dấu đi một mình tự ôm lấy nỗi đau của riêng mình!
Một dòng nước mắt trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp,cô biết khi nãy nhắc tới ba mẹ cô là vô tình gián tiếp làm anh nhớ tới Vân Kiều,anh chọn cách im lặng rời đi làm tim cô đau nhói đầy tủi thân!
Giá như ngày đó cô mạnh mẽ hơn thì sẽ không bị Vân Kiều lừa gạt,sẽ không có kết cục của ngày hôm nay.
An Nhiên ngồi đó bóng dáng nhỏ bé cô đơn mà ở cửa phòng một bóng dáng cao lớn khoác trên mình áo blouse lẳng lặng ngắm nhìn cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.
Nhất Thiên không biết tại sao nhưng mỗi lần nhìn thấy cô như thế này bất chợt lòng anh thấy trùng xuống,nhìn cô nhỏ bé như em gái của anh,trong lòng anh sinh ra cảm giác thương xót.
Thấy cô khóc anh không thể im lặng mãi bèn giả bộ ho lên mấy tiếng,An Nhiên nghe thấy tiếng ho bèn đưa tay lên mặt lau vội những giọt nước mắt,quay đầu ra cửa nhìn anh.
Nhất Thiên thật tự nhiên bước vào đằng sau anh là một cô ý tá với dụng cụ y tế.
_Cô đỡ hơn rồi chứ? còn đau nhiều không tôi tới thay băng cho Cô? ( anh cất giọng hỏi cô)
_ Tôi đỡ hơn rồi mặc dù còn đau nhưng không đau như hồi sáng nữa!( An Nhiên trả lời)
Nhất Thiên mỉm cười:
_ Như vậy là rất tốt,bây giờ Cô có thể hạ áo thấp xuống một chút tôi thay băng cho cô.
An Nhiên ngượng ngùng quay lưng lại hạ áo xuống hở ra tấm lưng trần trắng nõn,đẹp đẽ mà ở trên bả vai trái là một vết thương lớn được băng bó có vết máu nhỏ thấm qua.
Người y tá nãy giờ không lên tiếng nhưng khi nhìn thấy bóng lưng An Nhiên lộ ra trước mắt mình cô ta thực sự sững sờ thì thầm rất nhỏ:
_ Wow! thực sự rất đẹp,không tỳ vết luôn.
Nhất Thiên có nghe thấy nhưng anh không để ý lắm,mà trực tiếp đi tới cạnh cô khom người tháo lớp băng gạc cũ ra,khi tháo hết băng gạc trên bả vai mịn màng xuất hiện một vết khâu dài tầm cm anh cất giọng tiếc nuối:
_ Thật đáng tiếc,sau này vết sẹo này sẽ không hết được hoàn toàn.
_ Không sao đâu.
( An Nhiên nhẹ giọng)
An Nhiên lúng túng cô đỏ mặt,do anh khử trùng vết thương lên hơi đau cô nhăn mặt lại cắn cắn môi kìm nén không cho nước mắt chảy xuống,nhìn cô như vậy Nhất Thiên cố gắng nhẹ tay nhất có thể sau khi xong xuôi anh lại nói:
_Cô rất dũng cảm đó.
_ Cảm ơn anh!
Nhất Thiên nở nụ cười ấm áp:
_ Không có gì,Cô chỉ cần nghỉ ngơi tốt sức khoẻ của Cô ổn định rồi đó.
An Nhiên nhẹ gật đầu:
_ Cảm ơn anh.
_ Lại cảm ơn,nhiệm vụ của tôi mà.
Nói rồi anh bật cười định nói gì tiếp thì cửa phòng bật mở,hai người bước vào đó là ba và mẹ của An Nhiên.
Nhìn thấy họ sắc mặt An Nhiên hơi tái đi.
Cô cất giọng lí nhí:
_Ba, Dì
Ông bà Mạc bước vào trên mặt không tia cảm xúc nhìn cô,Nhất Thiên nhìn thấy rõ biểu hiện của một nhà ba người anh nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Chào ông bà Mạc,tôi là Hạ Nhất Thiên bác sỹ điều trị của cô Mạc.
Hai ông bà đều bất ngờ,đây không phải thiếu gia nhà họ Hạ ư? nhà họ Hạ nổi tiếng ở Hà thành về kinh doanh trang sức cao cấp mà đây là bảo bối nhà họ biết không thể thất lễ hai người đều nở nụ cười,ông Mạc An Tường lên tiếng:
_Xin chào nhị thiếu gia của Hạ Gia,nghe tiếng đã lâu hôm nay tôi mới được gặp quả không hổ danh đã đẹp trai còn rất tài giỏi.
Nhất Thiên vội xua tay:
_ Cảm ơn ông đã có lời khen nhưng tôi không giám nhận,tôi còn phải học hỏi nhiều từ các bậc tiền bối như Mạc Tổng đây,bây giờ tôi có việc đi trước mọi người nói chuyện tự nhiên đi ạ.
Nói rồi anh xoay người rời đi mà anh vừa khuất sau cánh cửa thì ông Mạc An Tường quay qua nhìn An Nhiên vẻ mặt thản nhiên không hề lộ một tia thương xót:
_ Cất ngay cái bộ mặt giả bộ đáng thương của con lại,hôm nay chúng ta tới đây muốn hỏi con một chuyện?
An Nhiên mệt mỏi,khuôn mặt do vẫn còn đau tái nhợt,cô chua xót người ba cô nhất mực thương yêu kính trọng đang ở trước mặt cô nhưng ông không quan tâm cô sống chết mà đến đây để dùng thái độ lạnh nhạt thờ ơ kia làm cho lòng An Nhiên thấy mất mát,cô đau đớn để tay lên trái tim mình kìm nén những dòng nước mắt,giọng cô yếu ớt:
_ Thưa ba ba muốn hỏi con chuyện gì?
Bùi Tuệ Lâm ở bên cạnh nãy giờ không nhịn được cất giọng xéo xắt:
_ Cô còn hỏi chuyện gì à? ba cô đồng ý gả cô cho Nguyên Phong là muốn nó giúp chúng ta cứu công ty khỏi phá sản,mặc dù nó đã giúp Mạc Thị một lần nhưng lần này công ty không trụ được bao lâu nữa,cô hãy nói với nó giúp chúng ta thêm một lần nữa nếu không công ty phá sản cô hiểu chưa?
An Nhiên nắm chặt mép chăn,cô biết ba cô quá tin người lại còn tin tưởng nhà họ Bùi,bị mẹ kế của cô thâu tóm quyền lực cũng như tài chính giờ đây công ty sắp phá sản không chỉ ba cô lo lắng mà bà ta cũng rất lo lắng sợ mình sẽ không còn là quý phu nhân cao cao tại thượng nữa An Nhiên cười lạnh nhìn bà ta:
_ Ba và Dì nghĩ Nguyên Phong sẽ nghe lời con? hai người cũng biết anh ấy rất hận con.
Mạc An Tường lên tiếng:
_ Cũng tại cô hại chết Vân Kiều.
An Nhiên tay nắm chặt mép chăn đau đớn nói:
_Ba nói con hại chết em ấy vậy ba có bằng chứng không sao tất cả mọi người đều tin vào một phía mà không nghe con giải thích vậy chứ?Ba cũng biết rằng người bày ra tất cả mọi chuyện là Vân Kiều cơ mà,không lẽ người chết thì không có tội mà người sống phải gánh hết hậu quả!.
Bùi Tuệ Lâm tức giận tiến lên hai bước chỉ vào mặt cô:
_Im miệng,mày chính mày hại nó,mày đừng có ngụy biện,bây giờ mày phải trả hiếu cho ba mày phải giúp Mạc Thị khỏi phá sản mày hiểu không hả?
An Nhiên nhìn bà ta,cô mở to đôi mắt kinh ngạc:
_ Giúp? con giúp bằng cách nào đây? con đâu có tiền?
Mạc An Tường im lặng nãy giờ ngước mặt nhìn cô lên tiếng:
_ Cô đã là mợ Hàn,gia tài của Hàn Gia không hề nhỏ chúng ta cần tỷ cô hãy nói với Nguyên Phong giúp chúng ta.
( ông không muốn nói với Hàn Nguyên Phong bởi vì lần trước Nguyên Phong đã giúp ông rồi bây giờ nói rất mất mặt)
_Sao Ba không nói chuyện trực tiếp với anh ấy,anh ấy mới là người có quyền quyết định.
_ Ta không nói được,Nguyên Phong đã giúp chúng ta một lần rồi giờ e là sẽ không đồng ý
_ Ba biết anh ấy sẽ không đồng ý,sao Ba còn kêu con hỏi anh ấy?
_ Vì cô là vợ nó,nếu cô nói muốn giúp đỡ gia đình và đó không phải là ý của Ba thì Nguyên Phong sẽ giúp.
An Nhiên bật cười nụ cười thê lương:
_Ba hơi tự tin quá rồi,anh ấy là ai là Hàn Nguyên Phong đó người đâu dễ làm theo ý người khác,ở trong lòng anh ấy con chỉ là rác rưởi không bằng một ngọn tóc của Vân Kiều vậy con lấy cớ gì để anh ấy giúp!.
Bốp! cái tát hết sức bình sinh được in lên mặt An Nhiên khiến cô ngã xuống giường,trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng in dấu ngón tay rõ rệt,khoé môi hơi rỉ máu,vết thương ở vai vì cái tát vừa rồi nứt ra máu rỉ ra thấm qua băng gạc nhuộm ướt một khoảng áo bệnh nhân của cô.
_ Không phải vì mày âm mưu cướp mất vị trí của Vân Kiều à, vì mày mà nó mới không được gả cho Nguyên Phong, nếu nó còn sống thì nó nhất định sẽ giúp đỡ gia đình này.
Mạc An Tường thấy vợ tát con gái thì cũng thấy đau lòng bèn kéo bà lại:
_ Tuệ Lâm chúng ta về đã có gì hôm khác nói chuyện.
Bùi Tuệ Lâm không cam tâm nhưng vẫn theo ông ra về bỏ lại An Nhiên đang đau đớn nằm ngục ở đó,do vết thương vỡ ra,huyết áp không ổn định lại trải qua cuộc phẫu thuật sinh tử nên người cô rất yếu,cô yếu ớt nằm đó không kêu được bác sỹ cứ thế nước mắt như đê vỡ trào ra không kìm nén được.
Mà Nguyên Phong vừa tới đại sảnh bệnh viện thấy Ba Mẹ vợ vội vã rời đi họ không hề nhìn thấy anh bước vào,anh quay người đi tới phòng Nhất Thiên.
Nhất Thiên đang ngồi ở phòng làm việc xem xét các bệnh án thấy anh bước vào không ngước lên chỉ nhàn nhạt hỏi:
_ Hôm nay tan ca sớm vậy Hàn Tổng?
Nguyên Phong ngồi xuống ghế đối diện Nhất Thiên cất giọng:
_Ừ,cô ấy sao rồi?
_Sức khoẻ tạm ổn chỉ là cơ thể hơi yếu cần tĩnh dưỡng nhiều.
_Ừ,có muốn đi uống mấy ly không.
_ Hôm nay dảnh vậy,cũng được nhưng cậu phải chờ mình phút nữa,lát chúng ta sẽ gọi Dĩ Tường và Quân Dịch đi cùng.
_Ừ ok
Hai người vừa nói xong thì cửa phòng có tiếng gõ cửa vội vã Nhất Thiên cất tiếng:
_ Mời vào.
Một cô ý ta sắc mặt hớt hải chạy vào giọng nói hoảng sợ vang lên:
_Thưa bác sỹ phòng bệnh vip ,bênh nhân Mạc An Nhiên vết thương bị vỡ chảy máu do sức khoẻ yếu cô ấy đã hôn mê rồi ạ.
Cả Nguyên Phong và Nhất Thiên đều bật người khỏi ghế đồng thanh:
_ Hả,cái gì?
Rồi không ai bảo ai cả hai đều lao nhanh về phía phòng bệnh của An Nhiên.
Cô nằm đó hơi thở yếu ớt,khuôn mặt trắng nõn lộ ra vết ngón tay chói mắt,sắc mặt Nguyên Phong trầm đi cả người toả ra hàn băng lạnh lẽo,anh đứng đó nhìn Nhất Thiên xử lí vết thương cho cô cả người đều là lạnh lẽo khiến cô ý tá vừa nãy dùng mình.
Nhất Thiên xử lí xong,truyền dịch cùng thuốc an thần cho cô xong mới yên tâm quay qua Nguyên Phong nói:
_ Cô ấy không sao rồi,chỉ là hạ huyết áp với vết thương nứt ra thôi,Không ngờ họ lại mạnh tay với cô ấy như vậy,bây giờ thì mình mới thấy cô ấy thực sự rất đáng thương,ba ruột từ bỏ,mẹ kế mang hận và ngay cả chính chồng mình cũng đối xử với cô ấy như thế,cậu nghĩ xem cô ấy có đáng thương không?
Nguyên Phong trầm mặc không nói gì nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé trên giường kia nhẹ cất giọng:
_ Từ ngày mai không cho phép ai vào phòng bệnh nếu không có sự cho phép của tôi và đặc biệt vợ chồng Mạc Gia.
Nhất Thiên biết Nguyên Phong rất để ý tới cô khi nãy thấy trên mặt cô bị thương ánh mắt của Nguyên Phong b ắn ra lửa nhìn như muốn giết người,anh biết Nguyên Phong đã yêu An Nhiên rồi nhưng bản tính cậu ấy cố chấp sẽ không tin,tất cả chỉ đành chờ thời gian sẽ có câu trả lời chỉ mong rằng tất cả không quá muộn.
.