Hạ Nhất Thiên nhìn thấy anh trầm tư không muốn làm phiền anh nữa, anh đứng dậy nói:
– Tôi về đây, thuốc ở trên bàn nhớ uống, ngày mai tôi sẽ qua thay băng cho cậu.
Hàn Nguyên Phong vẫn giữ nguyên tư thế chỉ nhàn nhạt:
_ uhm.
Hạ Nhất Thiên đi được vài bước như áy náy điều gì, lại quay lại giọng anh vô cùng nghiêm túc cất lên:
– Nguyên Phong, năm đó xin lỗi đã giấu cậu về Tiểu Bảo, nhưng lúc ấy nhìn An Nhiên gần như sắp rơi vào trầm cảm, tôi rất sợ nếu cậu ra tay ép cô ấy bỏ đứa bé, cô ấy không chịu nổi sẽ phát điên,Mạc An Phong là con trai của cậu và An Nhiên, cậu có biết không?
Hạ Nhất Thiên ngừng lại đôi con ngươi ảm đạm nhìn Nguyên Phong đang thay đổi tư thế, Nguyên Phong nghiêng người nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt anh đỏ hoe hình như anh đã khóc.
Do nhìn nghiên lên Hạ Nhất Thiên không phát hiện ra,mà bây giờ nhìn thẳng thực sự người đàn ông sắt đá trước mặt anh đang rơi lệ.
Giọng Nguyên Phong trầm buồn lẫn khổ sở:
_ Tôi biết!
_ Cậu không giận tôi chứ.
Giọng Nguyên Phong nghiêm túc:
_ Không! Cảm ơn cậu, đã bảo vệ vợ con tôi suốt năm qua.
Nếu không có cậu tôi e là cơ hội gặp lại cô ấy đều không có, cậu yên tâm tôi sẽ dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ cô ấy một cách toàn tâm toàn ý nhất.
Tại anh nên cô và con trai phải chịu quá nhiều tổn thương cùng thiệt thòi, bàn tay bên hông siết chặt lại anh nghe trái tim mình vỡ vụn từng mảnh.
Nhất Thiên biết anh đang đau lòng lên quay qua ân cần hỏi:
– Sức khỏe của cậu ổn chứ? dạ dày có còn đau không, mà đêm đến có cần uống viêc thuốc kia nữa không vậy.
Lúc này Hàn Nguyên Phong mới lên tiếng giọng có chút khàn:
_ Dạ dày đôi lúc vẫn sẽ đau, còn thuốc nếu kia tôi không uống sẽ không tài nào ngủ nổi.
_ Mong rằng An Nhiên sớm tha thứ cho cậu, để cậu có thể vì ôm cô ấy trong vòng tay mình mà an ổn ngủ không cần tới thuốc an thần nữa.
Nguyên Phong ngôi đó không biết qua bao lâu Nhất Thiên ra về anh còn không biết, chợt có chiếc chăn đắp lên người anh,anh mới bình thản mở mắt nhìn Thím Trương đang đắp chăn cho mình.
Cảm xúc nhớ cô lại hiện lên trong đầu anh.
Anh nhớ có lần cô phải nằm viện anh ở lại chăm sóc cô, do sợ An Nhiên khó chịu lên anh ngủ sofa nhưng khồng ngờ nửa đêm cô đi chân trần mang chiếc chăn duy nhất đắp lên người anh
Cô luôn như vậy, sẽ là người lo lắng cho anh, sợ anh lạnh, sợ anh ốm, và cả anh bị thương sẽ đều vì anh mà đau lòng.
" An Nhiên! anh nhớ em! anh muốn được ôm em trong lòng mình, muốn được em dụi lên cổ mỗi khi em ngủ say, Em của khi ấy đã từng dựa dẫm vào anh nhiều như vậy mà anh không biết trân trọng!.
"
!
_ Venus An_
An Nhiên tất bật chuẩn bị các đơn hàng trong tuần này, cô muốn giao cho khách hàng sớm một chút bởi cuối tuần cô muốn giao cửa hàng cho Đan Ly để đưa An Phong tới thành phố B.
Cô tất bật cả buổi tới khi nhìn đồng hồ đã xế chiều.
Hoàng hôn buông xuống nhưng tia nắng vàng vọt cuối ngày, đang muốn đứng dậy đi tìm Tiểu bảo thì lại nghe giọng của con hét lên.
An Nhiên như bị ai lấy dao rạch vào tim cô chạy nhanh ra ngoài, thấy tiểu bảo ngã dưới sàn nhà đầu gối bị trầy một mảng.
Gương mặt con toàn nước mắt, nhìn thấy cô tới con càng khóc dữ hơn, trái tim người mẹ của cô như treo ngược khó thở cùng đau lòng.
An Nhiên cúi xuống ôm con vào lòng thấy toàn thân run rẩy của con cô bật khóc đây là lần thứ con khóc từ khi chào đời tới nay.
Tiểu bảo được mẹ ôm nhưng vẫn không hết sợ hãi,hai tay nho nhỏ ôm cổ cô thật chặt miệng không ngừng nói:
_Mami! ôm! ôm Mami! cô cô xấu xa.
An Nhiên nghe con nói nhìn theo ánh mắt của con, hai người phụ nữ vô cùng sang trọng đang đứng trước kệ treo mẫu thiết kế mới của cô.
Cô vừa vỗ nhẹ lưng con trấn an vừa nhẹ nhàng nói:
_ Tiểu Bảo! mẹ biết con không thích người lạ, nhưng không phải ai cũng xấu, con không cần sợ hãi được không!
Mạc An Phong được mẹ trấn an đã hết khóc nhưng ánh mắt liếc về hai người phụ nữ kia đầy ghét bỏ.
An Nhiên không biết chuyện gì sảy ra trước đó không muốn trách nhầm người khác nên cô chỉ dịu dàng an ủi con:
– Không sao rồi! có mẹ ở đây!
Chợt một trong hai người phụ nữ gọi:
_ Này cô!
An Nhiên thấy họ gọi ,nhẹ nhàng đi tới nhưng không có buông con xuống vẫn ôm con trong lòng thật chặt.
Người phụ nữ thấy cô đi tới lên giọng của những người có tiền khinh khi nói:
_ Này cô là chủ ở đây? tôi muốn đặt mấy mẫu này trong vòng một tuần.
An Nhiên vẫn bình thản nhẹ nhàng nói:
_ Dạ đặt mấy mẫu trên đều được ạ, đây đều là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi,nhưng nếu hai quý khách muốn trong một tuần thì không thể ạ!
Cô gái đi cạnh người phụ nữ nãy giờ nhìn hai mẹ con An Nhiên bây giờ mới lên tiếng, cô ta cất giọng tiểu thư:
_ Hừ! Chúng tôi đặt hàng,cô lên cảm thấy vui mừng,cô xem lại cái nơi này của cô xem nghèo nàn y như cô vậy,được nhà họ Châu bước vào là vinh hạnh cho cô lắm rồi đó, chúng tôi muốn một tuần cô phải làm trong vòng một tuần hiểu chưa hả.
( Châu Tinh Nguyệt tiểu thư Châu gia tập đoàn kinh doanh giày, dép có tiếng ở Hà Thành.
)
_ Ừ đúng vậy, cô cũng lên biết thân biết phận.
( Lạc Tư Cầm mẹ của Châu Tinh Nguyệt, phu nhân của Châu Thanh Cường)
An Nhiên có chút tức giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích:
_Thưa hai vị được khách hàng để ý và đặt hàng quả thực là vinh hạnh cho chúng tôi, nhưng tất cả hàng chúng tôi làm ra từ bước đầu thiết kế, lựa chất liệu tới hoàn thiện đều làm thủ công % nên không thể trong vòng tuần là xong được nếu quý khách cần gấp có thể lựa cửa hàng khác ạ.
.