Vừa mới xấu hổ một phen, còn chưa kịp xin lỗi người ta, độ nhiên cả người Cách Cổ Lạp bị kéo lại vào cái ôm của ai đó.
Gương mặt Đông Thần xám xịt, ôm cô chặt đến nỗi Cách Cổ Lạp không dám lên tiếng nữa.
- Lạp Lạp, tôi đợi em rất lâu đấy. Sao lại ở đây dây dưa với loại người này?
- Loại người nào? Không phải như anh nghĩ đâu. Là em không may va vào người của anh ấy nên...
Cô chưa nói xong, mĩ nam đối diện nhìn chằm Đông Thần. Bọn họ có vẻ quen biết nhau?
Đông Thần ôm lấy cô vẫn không có ý định buôn tay. Một tay ôm cô, một tay đút túi quần. Hắn là đang muốn chứng tỏ cho đối phương biết cô là người của hắn.
- Phương tiên sinh, ngại quá! Bà xã của tôi xui nên mới đụng trúng anh.
Phương Tiên sinh? Trong đầu của Cách Cổ Lạp lại hiện lên máy móc những thông tin dạo này cô hay đọc được. Phương tiên sinh này chẳng lẽ là Phương Kỷ trong truyền thuyết? Nghe nói anh ta là người thừa kế tập đoàn kim cương, là chiến thần trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Đặc biệt hơn chính là đối thủ không đội trời chung của Đông Thần.
Theo như bảng xếp hạng nam thần toàn Đế Đô thì người đứng đầu là Đông Thần, đối thủ thứ hai chính là vị Phương tiên sinh này. Số phiếu của hai người đang xấp xỉ nhau, Đông Thần hơn có ,% nên vẫn giữ vị trí đứng đầu.
- Đông Thần, lâu quá chúng ta mới gặp trực tiếp như vậy. Sắp tới chính thức lên sàn đấu giá, mong anh giơ cao đánh khẽ.
- Phương tiên sinh cứ nói đùa, đương nhiên tôi sẽ không nhẹ tay rồi. Anh... Có bao giờ đánh bại đuợc tôi sao?
Với lời nói khiêu khích của Đông Thần, Phương Kỷ chỉ cười nhẹ rồi nhìn về phía của Cách Cổ Lạp.
Mắt anh ta rất tinh khi thấy trên ngón áp út hai người đeo cặp nhẫn lấp lánh.
Trước đây, Phương Kỷ có nghe nói Đông Thần kết hôn với cháu gái của Nghị Viên cấp cao trong giới chính trị. Vị tiểu thư này ăn chơi phách lối, coi trời đằng vung. Hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, anh ta thấy lời đồn có chút không đáng tin.
Nhìn bộ dang của Đông Thần là không muốn vợ mình chạm vào người anh ta. Quen biết Đông Thần bao nhiêu năm nay, Phương Kỷ không ngờ tảng băng ngàn năm Đông Thần này cũng có ngày tan chảy.
Phương Kỷ giơ tay ra muốn bắt tay với cô.
- Xin chào, tôi tên là Phương Kỷ. Rất vui khi được làm quen với quý cô!
Ôi cái vẻ đẹp này... Cách Cổ Lạp nuốt nước bọt ừng ực. Cô không nhịn được giơ tay của mình ra bắt tay với Phương Kỷ.
- Chào, tôi tên là Cách Cổ Lạp. Anh cứ gọi tôi là Cổ Lạp là được rồi.
Đông Thần nhìn dáng vẻ mê trai của cô thì máu dồn lên não. Hắn nắm lấy cổ tay của cô kéo lại cho vào túi áo của mình.
Cái hành động đáng yêu này của Đông Thần khiến Cách Cổ Lạp buồn cười.
- Thương trường như chiến trường. Mong Phương tiên sinh hiểu rõ, chính vì vậy mà cách xa bảo bối nhà tôi ra.
Càng nhìn cô Phương Kỷ càng cảm thấy hứng thú. Anh ta muốn xem xem rốt cuộc trên người cô có gì mà Đông Thần lại thích cô tới vậy.
Không muốn cho Phương Kỷ nhìn cô quá lâu, Đông Thần kéo Cách Cổ Lạp về phía sau, bản thân chắn trước mặt cô.
Tuy hơi tiếc nhưng Cách Cổ Lạp nhủ thầm là mình đã có chồng là soái ca rồi nên phải kiềm chế mức độ háo sắc của bản thân lại.
Phương Kỷ thấy cô bị che khuất đành thở dài quay người lại. Trước khi đi, anh ta còn để lại một câu.
- Cách tiểu thư, tôi rất tò mò về cô. Sau này chúng ta có thể gặp lại nhau. Lúc ấy, tôi và cô sẽ có cơ hội trò chuyện nhiều hơn.
Đông Thần hừ lạnh nhìn bóng lưng của Phương Kỷ.
- Đúng là đồ sói khôn lỏi!
- Anh ta là sói, anh thì chẳng khác gì báo cả. Tóm lại vẫn như nhau thôi.
Lúc này Cách Cổ Lạp mới vươn tay ôm lấy cổ của Đông Thần, nhảy lên lưng của hắn.
- Em mệt rồi, anh cõng em về xe.
Đông Thần nghe lời cõng cô. Cách Cổ Lạp lại thì thào bên tai hắn.
- Anh vừa nãy là ghen hả?
- Ai nói tôi ghen?
- Nhìn bản mặt của anh ghen đáng yêu chết mất.
"Chụt" Cách Cổ Lạp lại hôn lên má của Đông Thần. Lần này, gương mặt hắn đỏ bừng, biểu cảm của sự thẹn thùng. Thế là rung động rồi à?