Phương Linh Linh biết thuốc đã ngấm rồi, loại thuốc này cô đã phải đặt rất lâu mới có được, có thể khống chế được tâm người khác.
Cô ta vuốt ve lòng ngực Tôn Yên Thần liếm lên cổ anh để lại một vệt ướt át, mấy cái kĩ năng quyến rũ đàn ông thì Phương Linh Linh chính là một bà trùm
"Phặc" Tôn Yên Thần có thể nghe được tiếng tia lý trí của mình đứt đoạn, anh đã đến giới hạn rồi, đầu óc mông lung mơ hồ,
Nhìn Phương Linh Linh nhưng khuôn mặt xuất hiện trước mặt anh là Phương Tiểu Anh, liền đè cô ta lên bàn, tới tấp hôn.
Phương Linh Linh cười khoái chí, cô ta biết thành công rồi
Dang tay, cô ta nhiệt tình tiếp nhận nụ hôn của Tôn Yên Thần.
Mà cái sự nhiệt tình này bị một câu nói của Tôn Yên Thần đánh đổ
"Tiểu Anh, về nhà thôi em" Anh thâm tình nỉ non bên tai Phương Linh Linh
Khiến cô ta tức điên lên, làm t.ình với cô ta lại kêu tên Phương Tiểu Anh, cô đoán đúng, Phương Tiểu Anh quay lại rồi hơn nữa còn lợi hại hơn xưa, cô nhất định phải trừ khử cô ta tận góc, Tôn Yên Thần chỉ có thế là của cô Tôn phu nhân chỉ có một và đó cũng là cô.
Anh xem cô là Phương Tiểu Anh cũng được chỉ cần anh chịu tiếp nhận, cô ta cũng mặc kệ.
Đã đi đến bước cuối cùng Tôn Yên Thần đã lột xong đồ của cả hai, bây giờ chỉ cần cho vào...!
"Đến với em đi" Phương Linh Linh giảo hoạt cười, ánh mắt ma mị nhu tình mật ngọt có thể dụ chết bất cứ tên đàn ông nào
Chỉ là...!cái này lại phản tác dụng với Tôn Yên Thần
Anh nhìn vào đôi mắt nhìn vào biểu cảm trên mặt Phương Linh Linh tâm anh khẽ động, Tiểu Anh sẽ không bao giờ có bộ dạng không chút liêm sỉ quyến rũ đàn ông này, nhất định là không, cô vẫn luôn thanh thuần tinh khiết không phải là loại trơ trẽn này.
Ý thức anh đột nhiên trở lại mắt vẫn đục nhưng lại thanh tỉnh hơn lúc trước đôi phần anh lui về sau hai bước lắc đầu, tự lấy tay đấm vào mặt của mình hai cái.
Đấm đến chảy máu.
Mà cũng nhờ cái đau này anh có đủ lý trí để làm việc nên làm.
Anh tiến đến chỗ Phương Linh Linh nằm nắm lấy đầu cô ta kéo dạy
"Cô không phải Tiểu Anh, cút đi" Âm thanh sắc nhọn anh vang lên vạn phần tỉnh táo
Phương Linh Linh nghe tới lại sợ hãi anh ta vậy mà không bị cô khống chế, lại còn đối với cô ta nhẫm tâm đuổi đi.
Chết tiệt! rõ ràng chỉ cần anh đâ.m vào là được rồi.
Khó khăn lắm cô ta mới làm tới bước này cô ta nhất định phải làm với anh, dù cho có làm thế thân cho Phương Tiểu Anh.
Mặc kệ cơn đau trên da đầu cô ta lại dụ hoặc cười
"Em là Tiểu Anh của anh mà"
Tôn Yên Thần rít răng gầm gừ, thân hình người phụ nữ trắng nõn trước mắt sinh lý của anh đã lên đến mức báo động dữ dội
Nhưng lý trí lại kéo anh lại, trên bảo dưới phải nghe nếu không anh mãi mãi sẽ không còn xứng với Tiểu Anh.
Anh không nói gì trầm mặc, lực đạo dùng đến bảy phần kéo đầu Phương Linh Linh ném ra ngoài khóa chặt cửa lại.
Phương Linh Linh bị một loạt hàng động của anh làm đến đơ người, cô ta thất bại rồi...!
Aaaaaa!
Không được không được
Cô ta liền đứng lên đập cửa
"Yên Thần, mở cửa cho em..."
Mặc cô ta gào Tôn Yên Thần bên này cũng không quan tâm mà cho là có quan tâm cũng không nghe vào được
Cơ thể anh bây giờ cực độ khó chịu, cả người như đang giam ở miệng núi lửa, nóng bừng.
Hạ thân c.ương c.ứng muốn nổ tung, còn không làm nó hạ cơn thịnh nộ, khả năng nó sẽ hư mất.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không chạm đến ai khác ngoài Tiểu Anh.
Chân anh loạn choạng đi vào nhà tắm, tiếng nước bên trong nhanh chóng truyền ra.
Sau phút cuối cùng cũng chịu dừng, Tôn Yên Thần khoác đại lên người một bộ quần áo.
Cơ thể anh vẫn còn rất khó chịu lúc này anh tự xử nhưng cái phương án này chỉ là chữa cháy nhất thời, anh phải đi tìm "thuốc giải"
Anh mở cửa ra đã thấy Phương Linh Linh đứng ngoài đó gặp được anh cô ta như thấy vật báu dáng chặt vào người anh nũng nịu
"Em biết anh bây giờ rất khó chịu, em nguyện ý giúp anh"
Tôn Yên Thần gân xanh đầy trán, kẻ tính kế anh, làm anh khó chịu chẳng phải cô ta sao?
"Cút" tay anh dùng sức đẩy cô ta qua một bên trực tiếp rời đi.
Trên đường một chiếc xe phóng với tốc độ kinh người nhưng không ai dám quản, cái bảng số xe hào nhoáng kia cả cái thành phố này chỉ có một người có đó là người đàn ông quyền lực nhất thành phố này - Tôn Yên Thần
Rất nhanh anh đã đến trước căn hộ của Tiểu Anh.
Anh liên hồi ấn chuông, gấp sắp chết rồi, đau, anh rất đau.
Trước mắt anh đã mơ hồ mông lung có thể ngất bất cứ lúc nào.
Tiểu Anh đang ôm Tiểu Bảo ngủ bị âm thanh rù réo liên hồi kia làm cho tĩnh lại.
Thâm tâm tức giận, tên điên nào giờ này lại đến tìm cô vậy? còn ấn chuông nhiều như thế.
Cô nhanh chân bước xuống giường xỏ lấy đôi dép bông đi ra mở cửa, còn không mở, chuông cửa sẽ bị ấn nát.
Tâm lại lo lắng chút ít, có khi nào là khủng bố không? Cô liền đi qua bếp mang theo con dao thái.
Cô cầm theo con dao quay ra thì chuông cửa đã ngừng kêu, kẻ đó chán nản bỏ đi rồi sao?
Tiểu Anh lại có chút tò mò, dè chừng mở cửa, cửa cô mở được hai khoảng lại bị cái gì đó làm cho kẹt lại, mở không được.
Cố đẩy ra một khoảng to hơn cô đưa đầu ra nhìn con ngươi cô liền mở lớn đôi chút, kinh ngạc nhìn tên "khủng bố" nằm ở đó
Tôn Yên Thần anh ta sao lại ngất trước nhà cô.
Anh ta ngất liên quan gì đến cô chứ?
Đóng lại cửa cô muốn tiếp tục đi ngủ nhưng chỉ bước được hai bước chân cô như có gì gị lại...!
Lương tâm chẳng hạn.
"Aizzz cứu một mạng người bằng xây bảy tháp chùa"
Cô lần nữa mở cửa mang Tôn Yên Thần vào, mà cái này cô lại không biết cô là mang sói vào nhà.
"Vẫn nặng như vậy" Cô thầm than một tiếng lau đi mồ hôi trên trán, mang hắn vào đây tốn không ít sức lực của cô.
Nhìn người đàn ông hai mắt nhắm chặt, cơ thể run run, hơi thở nặng nề khó nhọc nằm trên ghế, Tiểu Anh rất ghét anh nhưng bộ dạng này phải xem qua một chút, ghét đến đâu cũng không thể mặc anh chết đi được.
Tay cô đặt trên trán anh nóng đến cô giật mình đây là bị sốt sao?
"Chặc, xem như tôi ban phước, tích đức đi" Tiểu Anh bất lực cất tiếng
Xoay người muốn đi lấy thuốc cho anh, cô lại bị cái tên "phát sốt" kia kéo lấy, ngã vào lòng anh.
"Anh lên cơn à?" Bị kéo đột ngột Tiểu Anh liền mắng
Tên này sao vừa ngất lại tỉnh lại rồi, có nhanh quá không vậy?
Anh còn đang bị sốt nếu còn không uống thuốc sẽ thành bại liệt não khùng khùng điên điên đó.
"Thả ra, tên..." hai chữ " điên này" chưa kịp nói ra khỏi miệng Tiểu Anh đã bị Tôn Yên Thần chặn lại bằng môi anh
"Ưm" Tiểu Anh hốt hoảng đánh vào vai anh, muốn anh buông cô ra
"Tiểu Anh, giúp anh đi, anh khó chịu" Hơi thở anh ồ ồ khó chịu, giống như đè nén cái gì
"Không, buông ra đi" Tiểu Anh vẫn một mực từ chối, giúp cái gì? là đang muốn cô, muốn cô làm cái kia sao? Cô không muốn mà cũng không thích.
"Anh bị hạ thuốc, em còn không giúp anh sẽ chết, thật sự là chết" Tôn Yên Thần ôm cô thỉnh cầu, anh biết đây mới là Tiểu Anh của anh.
Tiểu Anh nhìn bộ dạng này của anh thật sự là giống như sắp chết vậy
Cả người run rẩy, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, đôi mắt đục ngầu dọa người
Nhưng cô không muốn, Tiểu Bảo đang ngủ ở trong phòng kia, nếu nhìn thấy chắc chắn sẽ không ổn chút nào.
Tôn Yên Thần không suy nghĩ được nhiều gấp gáp cởi quần áo của cô bấu víu đến nó rách rưới.
Tiểu Anh hốt hoảng ngăn chặn
"Đừng, anh như vậy là cưỡng h.iếp"
"Em làm với vợ của anh, có gì mà cưỡng h.iếp" Anh lại ngang ngược phản bác Tiểu Anh âm thanh anh nặng nề nhưng nghe vào lại không làm người ta khó chịu
"Tôi không phải vợ anh" Tiểu Anh đấm đấm đá đá Tôn Yên Thần nhưng sức cô làm sao bì lại với người đàn ông cao to vạm vỡ, lại còn đang mất sạch lý trí này.
"Cho anh" Tôn Yên Thần bên này lại nghênh ngang đè người cô xuống dưới, mạnh mẽ đoạt đất.
Mà Tiểu Anh cũng chỉ có thể cắn chặt răng môi chịu đựng.
Tôn Yên Thần, anh khốn nạn.
Tôn Yên Thần trên người Tiểu Anh giải dược chỉ mới hai lần anh đã thanh tỉnh đôi phần, nhìn thấy Tiểu Anh hai mắt tức giận đỏ trời hướng anh, anh liền buông cô ra rối rít xin lỗi.
Anh sao lại bỉ ổi như vậy đối với cô chứ?
"Anh xin lỗi, anh anh là bị người hại"
Tiểu Anh bị anh hành đến mệt mỏi nằm dài trên ghế thở dốc mệt mỏi.
Nghe anh xin lỗi lại tức giận hơn
Nữa đêm chạy đến đây cưỡng ép cô làm xong lại xin lỗi, hai chữ xin lỗi sẽ đem lại thanh bình trong lòng cô sao?
"Anh cút cho tôi" Tiểu Anh hét lên chỉ tay ra cửa đuổi Tôn Yên Thần đi, cô không muốn nhìn thấy tên này thêm chút nào nữa.
"Anh xin..."
"Cút" Tiểu Anh hai mắt đỏ lửa lần nữa xua đuổi anh, Tiểu Anh chợp lấy cay dao lúc nãy chỉa thẳng về chỗ anh.
Tôn Yên Thần bị bộ dạng của cô dọa đến đau lòng, là anh sai, là anh làm chuyện đồi bại với cô.
"Anh đi..
anh đi" Anh bây giờ không biết làm gì chỉ có thể tuân theo ý nguyện của cô nhanh chóng nhặt lấy quần áo rời đi.
Tiểu Anh mắt thấy cửa đóng mới buông con dao xuống, thơ thẫn nhìn lên người mình, nhớp nháp dơ bẩn.
Cô nhanh chóng đi vào nhà tắm cọ rửa nhưng mà cọ thế nào cũng không sạch được vết ân ái của anh.
Tắm đến da trên người đều đỏ lên, cô mới dừng lại, mang theo bất lực cũng thống giận quay lại bên Tiểu Bảo cùng con ngủ.
Thật may bảo bối của cô không bị làm cho thức.
Tôn Yên Thần bị đuổi ra khỏi cửa, đứng chết chân nhìn lại căn hộ của Tiểu Anh, anh tự trách bản thân mình là do anh ngu ngốc để bị trúng kế, để rồi lại lần nữa tổn thương Tiểu Anh.
Điên mất..
anh lại tự tay đẩy cô ra xa mình một khoảng nữa rồi..