Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

chương 19: ra mắt mẹ vợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôm Tô Tịch bước ra, Nhất Đằng suy nghĩ hồi lâu, một lúc sau lại cười gian, Nhất định phải ôm được cô về làm vợ, Nhất Đằng mặc quần áo lại cho cô rồi ôm cô ra khỏi công ty.

_____________^ - ^__________________

Do mệt mỏi nên Tô Tịch ngủ một mạch cho tới chiều, khi thức dậy thì cảm nhận cơ thể mình thì đau nhức không thôi, khắp người cứ như bị người khác đem ra mà làm bao cát mà đánh, xương cốt rã rời, cũng tại hắn không biết nặng nhẹ xuống tay mạnh quá cho nên mới thành ra như vậy, nhắc tới Nhất Đằng hai gò má cô lại đỏ lên, có cần phải mạnh mẽ như thế không, thật làm cho người ta hãi hùng, đáng ghét, đáng ghét.

"Xuống ăn cơm" Tô phu nhân từ dưới lầu vọng lên, kéo Tô Tịch trở lại hiện thực, cô giật mình, hả, sao cô lại đang ở nhà mình, sao cô lại ở đây thế nhỉ. Chuyện lúc sáng không lẽ là mơ, nhưng rõ ràng khắp người cô còn rất đau mà.

" Tô Tịch, xuống ăn cơm" mẹ già lại lần nữa kêu gào, lần này còn gọi luôn cả họ tên cô nữa chứ, mẹ cô tức giận rồi.

" Vâng " cô ỉu xìu đáp, nhích thân mình bước xuống giường, đánh răng rửa mặt.

Trong gương là một thiếu nữ tóc tai hơi rối loạn, môi có một chút rách, căng đỏ, từ tai tới bả vai chằng chịt những dấu hôn bầm tím, cô đưa tay chà chà nó lại càng trở nên đậm màu hơn, cô chán nản mà đi vệ sinh cá nhân.

Cô rất thắc mắc về việc hôm nay, sáng nay cô còn ở công ty Nhất Đằng mà, hay hắn ôm cô về nhà, còn mẹ cô, không biết có nhìn thấy những vết trên cổ này hay không, Nếu mà nhìn thấy chắc cô sẽ tan xác mất, Làm sao bây giờ .

Cô vò đầu bức tai, cuối cùng nảy ra một ý định, lật lật trong tủ lôi ra một chiếc áo cổ lọ đã hơi cũ kĩ mà mặc vào, hoàn hảo cô đứng trước gương xoay xoay vài vòng, hài lòng, không thấy được những dấu vết đó, khi đã che chắn kỹ càng, cô mới cẩn thận đi xuống lầu.

Mẹ gà đang loay hoay dọn thức ăn lên bàn thấy cô xuống thì cười cười đến mí mắt muốn hít lại, cô rùn mình một cái, mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời hôm nay vẫn nắng như thường đâu có hạt mưa nào, Kỳ Lạ, mẹ già thay đổi nghê quá, mới lúc sáng còn cho cô một "tràn" mà bây giờ cười vui vẻ vậy.

"Ngồi xuống đi" Tô phu nhân vừa dọn chén đũa vừa quay lại nói với cô.

" bố đâu rồi mẹ, còn chưa về sao?" bố già đi đâu rồi.

"Nghe nói công ty có tiệc chiêu đãi nhân viên cho nên không về nhà ăn cơm" giọng mẹ Tô lạnh nhạt.

" à Thế à" hóa ra là như vậy.

" Đây ăn nhiều một chút" Tô phu nhân gấp một miếng thịt cắt lát to bự đặt vào chén cô, mắt cười tỏa nắng.

" cái cậu lúc sáng vác mày về nhà là ai thế?" câu hỏi Mẹ Tô làm cho cô đang nhai cơm bỗng mắc nghẹn, mẹ à, mẹ dùng từ ngữ cho phù hợp với hoàn cảnh một tý đi, làm gì mà vác ghê vậy, Mẹ Tô thấy thế đưa đi nước bên cạnh cho cô sẵn tay vỗ lưng cho Tô Tịch:" mẹ hỏi để làm gì vậy?"

"Sao lại không hỏi, vào lúc sáng có một câu thanh niên vác mày về còn gọi tao là mẹ nữa,có phải là con rể tương lai hay không?" Mẹ Tô sáp lại.

Không nói cũng biêt là ai, tự mình đưa cô về tận nhà chỉ có thể là Nhất Đằng.

Gì, Nhất Đằng còn gọi mẹ của Cô là mẹ sao, chứng tỏ hắn và mẹ cô đã gặp nhau. Hèn gì, mặc Mẹ già cứu tỏa sáng như thế.

"Ha ha, mẹ đừng quan tâm, kệ đi mẹ" cô cười giã lã, cúi đầu ăn cơm.

"Không quan tâm cái đầu mày, bị người ta chiếm tiện nghi rồi mà còn không biết giữ lấy hả?" mắt mẹ già gườm gườm phát ra lửa nhìn cô làm cô sợ hãi mà ôm ngực, tay ghì chặt lấy cổ áo.

Lúc sáng khi cậu ấy ôm Tô Tịch vào bà nhìn những dấu hôn đó cũng biết hai đứa đã làm gì, bà nhìn cậu thanh niên ấy, bà rất hài lòng, hỏi ra, gia thế cũng trong sạch, mặt mày sáng sủa, được, bà hết sức hài lòng.

"Mày che cái gì, cái đó tao thấy rồi" Mẹ già lườm một cái sắc bén:" nhưng mà cũng không sao, mày đem thằng đó về ra mắt gia đình chọn ngày kết hôn đi".

Mẹ già đúng là muốn có con rể đến hoa mắt rồi, người ta làm gì muốn cưới cô cơ chứ, trong lòng Tô Tịch ngập tràn mâu thuẫn, Nhất Đằng sẽ không muốn cưới cô đâu, nói đến đây trong ngực lại thấy buồn, nhưng cô lại lấy gì mà buồn người ta chứ.

"Cái cậu hôm chiều là ai thế, Có phải bạn trai của mày không?" mẹ cô lại háo hức hỏi.

" không phải " cô lưỡng lự, hai người chỉ là bạn bè mà thôi.

"Vậy là gì"

"Con cũng không biết" hắn chưa bao giờ nói cô là bạn gái của hắn cả, cùng lắm chỉ nói là yêu thôi.

Thấy Tô Tịch ngồi mặt đần ra, mẹ Tô cũng không hỏi nữa mà Chỉ cắm cúi ăn cơm.

Trong đời Tô Tịch, niềm vui vẻ rất nhiều, nhiều đến nỗi, từ sáng tới tối, không biết gì là ưu phiền, nhưng từ khi nhận ra mình thật sự đã yêu hắn, thì cô lúc nào cũng lo lắng.

Tô Tịch biết mình rất ngốc, biết lòng mình có hắn thì lại né tránh sợ bị hắn phát hiện, biết hắn cũng yêu cô thì không nhịn được mà muốn bên cạnh hắn, hưởng thụ sự ân cần của hắn khi còn có thể, như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi.

Khi cô còn đang ngơ ngác rửa bát trong phòng bếp, mẹ Tô chạy một mạch vào phòng ngủ đóng cửa lại, gọi cho một dãy số lạ, không lâu sau bên kia lại vọng tới giọng nói của một người đàn ông Lễ phép chào hỏi Mẹ Tô: "mẹ điện con có việc gì không ạ?"

Nghe giọng người đó làm mẹ Tô mừng rơn:" không có gì, không có gì, Mẹ chỉ hỏi chuyện của Tô Tịch một chút thôi".

Bên kia im lặng vài giây chốc lát lại nghe thấy giọng nói thương tâm từ trong bên kia điện thoại truyền qua:"mẹ à, hình như Tô Tịch không thích con, nhưng con nói rất yêu cô ấy, mất đi cô ấy không biết sau này con phải sống làm sao nữa" .

Nghe đến đây, mẹ già tức giận đùng đùng an ủi vài lời, Nhất Đằng bên này vẫn trầm giọng run run suýt khóc kể lể một hồi, cuối cùng mẹ già chốt một câu:"yên tâm chuyện đó mẹ sẽ sắp xếp".

Hạnh phúc của con gái, làm mẹ như bà phải lo cho chu toàn.

Có được lời hứa hẹn của mẹ vợ tương lai, Nhất Đằng cũng phụ họa theo, hai người hứa hẹn một hồi rồi tắt máy. khi Tô Tịch rửa bát xong, đang định phủi tay vào phòng thì thấy ánh mắt bén ngót của mẹ già xoẹt ngang qua một cái rồi biến mất.

Cô mở tủ lạnh lấy đĩa trái cây đã gọt sẵn lên cắn vào miếng, mới cắn được miếng thứ nhất, còn chưa được ăn miếng thứ hai vào miệng thì đĩa trái cây đã bị Tô phu nhân giật mất, mẹ cô sao thay đổi tính tình như thời tiết thế, mới nắng rồi lại mưa, cô lại thở dài mặc kệ rồi bước lên phòng, chuẩn bị quần áo, chiều mai đi điên loạn một hồi với tụi Điềm Uyên, à sáng còn phải tới công ty xin phép nghỉ phép nữa, Tô Tịch lúc này Không biết mình đã bị mẹ Tô bán đã đi mất rồi.

______________h___________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio