Mặc Tây Quyết không nói thêm điều gì, nói với nữ bác sĩ: “Cô tiếp tục đi.”
Nữ bác sĩ tiếp tục xơa bóp, Ngôn Tiểu Nặc đau đến nỗi thở không ra hơi, đột nhiên Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô.
ngón tay đan vào nhau, có một cảm giác đồng khí liền tay, sự ấm áp trong lòng bàn tay của anh khiến cô đột nhiên quên đi đau đớn.
Anh giơ một tay khác ra lau những giọt mồ hôi cho trên trán cho cô.
Cơn đau vẫn tiếp tục, nhưng cô không cảm thấy khó khăn như lúc trước nưa.
Cuối cùng cũng xong, Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, toàn thân thư giãn hẳn đi, giống như thể vừa vượt qua rừng rậm núi cao vậy.
Nữ bác sĩ lấy dầu cao từ trong tay cha cô, bôi lên vết thương cho cô, Mặc Tây Quyết liếc nhìn qua vết thương, vết bầm tím ban đầu đã tan ra rất nhiều.
Anh bắt đầu yên tâm, mặc lại quần áo cho cô, Ngôn Tiểu Nặc từ trên giường bước xuống, còn chưa đứng vững thì đã bị Mặc Tây Quyết bế lên.
Lúc quay lại xe trời cũng gần khuya rÔi..
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy rất mệt, cô ôm lấy cổ của Mặc Tây Quyết rôi ngủ thiếp đi.
Đến trước biệt thự, Mặc Tây Quyết rất cẩn thận ôm cô xuống xe, đặt cô lên giường, Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngủ say lật người lại và tiếp tục ngủ.
Mặc Tây Quyết bị hành hạ cả một ngày cũng thấy rất mệt, tắm rửa xong rồi quay lại ôm cô ngủ.
Ngày hôm sau khi đến lớp, cô lại gặp Lục Đình.
Biểu cảm của Lục Đình vẫn bình tĩnh như trời yên biển lặng, và như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói với cô: “Đây là thông tin của các câu lạc bộ trong trường, em xem có hứng thú với cậu lạc bộ nào không?” Nói xong, anh đưa cho cô một tập giấy.
Ngôn Tiểu Nặc cười và nhận lấy, “Cảm ơn Lục học trưởng, em sẽ cố gắng chuẩn bị.”
“Nếu như không có hứng thú với những câu lạc bộ này, mà muốn vào hội sinh viên thì nói với anh một tiếng. “Lục Đình mỉm cười, “Không có gì cả, nhưng kinh nghiệm cũng có một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc rất cảm kích sự tận tâm của Lục Đình, “Vậy Lục học trưởng, em muốn vào hội sinh viên thì phải chuẩn bị những gì?”
Nụ cười của Lục Đình càng sâu hơn, “Chuẩn bị giới thiệu bản thân, những thứ khác, phát huy tại chỗ là được rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc mở to đôi mắt, hoàn toàn ngạc nhiên, “Vậy là được sao?”
Lục Đình gật đầu, “Ừm, cứ làm theo những gì anh nói, chủ yếu là không được căng thẳng, đến lúc đó hỏi em cái gì thì em trả lời cái đó là được rồi.”
“Vâng ạ/ Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, thì thâm trong bụng, đây được gọi là kinh nghiệm sao?
“Lần tuyển chọn hội sinh viên lần này, do anh và một số cán bộ chính của hội sinh viên làm chủ trì, về nhà anh sẽ gửi vào điện thoại cho em sở thích của mấy cán bộ hội sinh viên, em xem kỹ một chút để hiểu rõ từng người.” Lục Đình thực sự đã vạch ra một nước cờ sáng cho cô.
Trong giây lát đã cho Ngôn Tiểu Nặc một viên thuốc trấn an.
“Lục học trưởng, thực sự không biết nên làm gì để cảm ơn anh.” Ngôn Tiểu Nặc đâu có nhìn ra Lục Đình toàn tâm toàn ÿ giúp đỡ cô?
Lục Đình cười đáp: “Không sao, em mau đi học đi, ngày bầu cử ngày càng tới gần, anh cũng không thể nói gì nhiều được với em, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện, sẽ không tốt với em, chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày bầu cử.”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý, cảm ơn Lục Đình một lần nữa rồi trở lại đi học.
“Uyển Cừ, mau tới đây!” Phó Cảnh Dao vẫy tay với cô trên ghế thường ngày của họ.
Ngôn Tiểu Nặc cười tươi ngồi cạnh Phó Cảnh Dao lấy điện thoại, mở Weibo ra và nói với cô một cách rất gưỡng mộ: “Uyển Cừ, cô xem fan hâm mộ của cô này, từ tối qua tới giờ đã tăng lên hẳn vạn lượt người rồi!” Nói về việc Weibo, vốn dĩ cô không dùng Weibo, là do trước ngày thi hai ngày, Mặc Tây Quyết nhắc nhở cô lập một tài khoản Weibo.
Tên Weibo của cô là Ngôn Tiểu Nặc, đó chính là tên thật của cô, cô không muốn lúc xác nhận lại là cái tên Ngôn Uyển Cừ.
Vì vậy, khi Mặc Tây Quyết giúp cô xác nhận thì bị cô từ chối.
“Cảnh Dao, tôi vẫn chưa xác nhận, cô có thể giúp tôi xác nhận được không?” Ngôn Tiểu Nặc điền vào thông tin xác nhận rồi nói với Phó Cảnh Dao.
Phó Cảnh Dao đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý, “Nhưng chỉ có mỗi tài khoản của tôi không đủ dùng.”
“Không sao đâu, còn có chị Giản Minh.” Ngôn Tiểu Nặc cười nhờ vả hai người họ.
Việc chuyển tiếp từ chị Giản Minh cũng rất nhanh chóng, đến buổi trưa tan học thì việc xác nhận đã được hoàn thành.
Ngay khi tin tức xác nhận thành công của cô xuất hiện thì Weibo của tập đoàn Đế Quốc và phòng thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, cũng như Weibo của Toàn Cơ đều cùng tiến hành chuyển tiếp và bình luận, fan hâm mộ trong nháy mắt đã tăng lên đến vạn.
Theo lời của Phó Cảnh Dao, Ngôn Tiểu Nặc rất có tố chất để làm người nổi tiếng.
Nổi tiếng gì thì cũng thôi đi, thị phi quá nhiều, Ngôn Tiểu Nặc tự cảm thấy ứng phó không lại được những từ ngữ trên mạng.
Vốn dĩ điện thoại đang đầy pin, vì tin nhắn báo fan hâm mộ quá nhiều, kêu lên không ngừng, giờ chỉ còn lại % pin.
Việc đầu tiên cô làm khi vê đến nhà là sạc pin điện thoại.
Mặc Tây Quyết đi ra ngoài từ sáng vẫn chưa về, anh cũng chỉ thỉnh thoảng liếc qua Weibo chính thức của tập đoàn Đế Quốc, việc quản lý Weibo của tập đoàn Đế Quốc thường được giao cho bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Đế Quốc.
Vì vậy khi tổng giám đốc mà bận thì sẽ không sờ đến điện thoại, sáng nay Ngôn Tiểu Nặc còn thấy Mặc Tây Quyết vụng về gõ chữ trên điện thoại.
Mặc Tây Quyết rất bận, Ngôn Tiểu Nặc cũng không dảnh chút nào, trong lòng cô luôn nghĩ tới bà ngoại.
Cô gửi tin nhắn cho Mặc Tây Quyết báo với anh cho đến bệnh viện thăm bà ngoại, Mặc Tây Quyết đang bận trăm trăm công nghìn việc vẫn trả lời lại mọt chữ: Được.
Ngôn Tiểu Nặc quyết định cầm theo cả sạc điện thoại và pin sạc dự phòng đến bệnh viện, dì Lữ tận tâm tận lực chăm sóc bà ngoại.
“Tiếu Nặc, cháu yên tâm đi, bà ngoại sớm đã tỉnh lại rồi, chỉ là vừa ngủ một chút thôi.”
Dì Lữ đặt thuốc bổ Ngôn Tiểu Nặc mua cho vào trong ngăn tủ, rồi khẽ kéo nhẹ cô ra ngoài. “Di Lữ, có chuyện gì sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi khẽ.
“Tiểu Nặc, hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, dì chưa kịp nói với cháu.”
Dì Lữ hạ giọng nói nhỏ lại, “Hôm qua lúc ông Ngôn và bà Ngôn đến trong lúc cãi nhau với bác Lâm, dì nghe thấy bà Ngôn có nói một câu là nợ tiền gì đó.”