Có đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, thấy có một vệt nước trà lớn trên quần anh vẫn còn hơi nóng, cô lo lắng nói: “Em xin lỗi, em không có cố ý, chắc là rất đau phải không? Anh mau đi thay quần áo đi.”
Mặc Tây Quyết chút nữa còn có cuộc họp, anh không thể đến với bộ dạng như vậy được, anh không hề từ chối, “Anh đi vào thay quần áo một chút, em có bị bỏng không?”
“Em không sao, chỉ là một chút nước mà thôi.” Ngôn Tiểu Nặc lo lắng nhìn anh rồi thúc dục, “Của anh nghiêm trọng hơn em, anh mau đi thay đồ đi.”
“Ừ” Mặc Tây Quyết đáp lại một tiếng, rồi đi vào bên trong thay quần áo.
Ngôn Tiểu Nặc lau những giọt nước trên mu bàn tay đi, cầm tài liệu trên bàn rồi bắt đầu đọc.
Ngôn Tiểu Nặc đọc không hiểu lắm mấy điêu khoản nhưng có điều cô đã nhìn thấy một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất.
Khi nào cậu mươn tiên, mượn tiền ở đâu, mượn bao nhiêu, lãi bao nhiêu và ngày thanh toán được lập thành một bản báo cáo.
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, chụp xong cô đặt tập tài liệu vào vị trí cũ.
Lần đầu tiên làm việc này, cảm thấy không khác gì như một tên trộm, tim cô đập thình thịch, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy băng lạnh sau lưng.
Mặc Tây Quyết người đàn ông có thể khiến rung trời lở đất này, biết vận dụng triệt để chiến thuật: biết người biết †a, trăm trận trăm thắng.
Cô mừng vì cô thực sự không phải là Ngôn Uyển Cừ.
“Ngôn Uyển Cừ, em lại đây!” Mặc Tây Quyết đột nhiên gọi cô, làm cô sợ hãi.
Cô không dám do dự, nhanh chóng bước vào.
Trong phòng ngủ, chiếc quân dài của anh bị vứt đại ở một bên, khuy áo sơ mi được nới lỏng ra, đôi chân dài như tác phẩm điêu khắc, một chân ở trên giường và một chân ở dưới giường.
“Ngăn đầu tiên trong chiếc tủ này có thuốc mỡ, em qua đây giúp anh bôi lên.” Mặc Tây Quyết chỉ vào chiếc tủ và bảo cô.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kìm lại sự ^s “ ~ XI: ~. SA + . ~“ | thôi thúc muốn chảy máu mũi rồi đi lây thuốc mỡ, “Là cái này sao?”
“_T Cô đọc không hiểu những từ nước ngoài dày đặc trên thuốc mỡ, nhưng Mặc Tây Quyết đã nói cái đó thì chắc là nó.
Chiếc giường hơi thấp, nên cô cúi xuống có chút vất vả, cô ngồi xổm hẳn xuống tấm thảm, tấm thảm đủ dày và thoải mái khi quỳ xuống.
Dùng tăm bông sạch quét một chút thuốc mỹ, cô nhẹ nhàng bôi lên vệt màu đỏ trên bắp chân anh.
Mùi mát lạnh của vị thuốc mỡ cùng với hương thơm của cô cùng quyện vào nhau lan toả vào mũi anh, trên làn da truyền tới một chút buồn buồn, làm trái tim anh nhói lại hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng thì cũng bôi thuốc mỡ xong, Mặc Tây Quyết ho nhẹ một tiếng, “Lấy cho anh chiếc quần dài màu xám trong tủ rồi mặc vào cho anh”
Cô dường như trở thành người hầu độc quyên của anh.
Ngôn Tiểu Nặc cất tăm bông và thuốc mỡ trước rồi kéo ngăn tủ lấy quần cho Mặc Tây Quyết.
“Em đã đọc tài liệu mà anh vừa xem rồi chứ?” Trong lúc yên tĩnh Mặc Tây Quyết nói lên một câu, tay của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên mầm đi, làm rơi chiếc quần của anh xuống đất.
Cô hoảng loạn nhặt nó lên, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Sao em phải sợ hãi như vậy làm gì?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nheo mày lại, “Nếu như anh không để em xem, chờ tới lúc em động vào nó có lẽ đã bị dẫn tới đồn cảnh sát rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc vo chiếc quần của anh, rồi từ từ ngước đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết.
Cô nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm của anh một hồi lâu mà không biết anh đang nghĩ gì.
“Quần anh bị em làm hỏng mất rồi.”
Mặc Tây Quyết liếc nhìn chiếc quân bị cô đang vo chặt, rồi lấy chiếc quân trong tay cô ra vứt sang một bên, “Lấy một chiếc khác đi.”
Ngôn Tiểu Nặc lại nhanh chóng lấy ra một chiếc quân khác, không nói một lời nào rôi đưa cho anh.
“Em là con gái nhà họ Ngôn, cũng dễ hiểu khi thấy những thứ liên quan tới gian đình của mình.” Mặc Tây Quyết nhanh chóng mặc quân vào, “Em cũng thấy rồi chứ? Ba của em giờ cũng đang rất lo lắng, cũng không phải điều tốt đẹp gì.
“Em biết rồi.” Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết khoá thắt lưng lại, những viên kim cương trên khoá thắt lưng phản lên ánh sáng sang trọng hơi chói mắt.
Mặc Tây Quyết nhìn xuống mái tóc xoắn đáng yêu trên đầu cô, giọng nói vô thức mang đến một sự nhẹ nhàng, “Việc ông ấy đi vay nặng lãi cũng không thể trách anh, anh phái người theo dõi ông ấy cũng chỉ vì giảm thiểu tối đa tổn thất cho tập đoàn đế quốc mà thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi nắm chặt tay lại, ¡ ngước đầu lên nhìn anh, anh đang giải thích với mình sao?
“Hai ngày sau em vê nhà một chuyến, khuyên ba em muốn kiếm tiền là việc tốt, có điều một khi lâu đài trên bầu trời sụp đổ thì không còn cơ hội để đứng dậy nữa đâu.” Mặc Tây Quyết gửi ngắm lời nói này giống như sao băng vụt qua rồi bước ra ngoài phòng ngủ để đi họp.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một hồi lâu mới ra ngoài.
Tài liệu đó vẫn ở trên bàn làm việc, là Mặc Tây Quyết để lại cho cô xem.
Cô cầm tài liệu lên và xem cẩn thận, nửa đầu là hợp đồng, nửa sau là tình trạng thực hiện hợp đồng.
Ngay cả một người nghiệp dư như cô còn có thể nhìn ra chứ đừng nói tới một người có kinh nghiệm lão làng trên thương trường như Mặc Tây Quyết.
Nếu người cậu của cô cứ tiếp tục làm như vậy thì tập đoàn Diệu Hoa sớm muộn cũng bị tập đoàn Đế Quốc thâu tóm, giống như một viên kẹo độc đường phủ một lớp đường ngọt vậy, mới đầu thì rất ngọt, về sau ngay cả mạng cũng không còn nữa.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sôfa suy nghĩ, cô không thể để tập đoàn Diệu Hoa bị hủy hoại được.
Cô ngồi đó rất lâu, chút nữa thì quên mất thời gian, cho đến khi quản gia Duy Đức bước vào, cô mới trở về bình thường. “Cô Ngôn” Quản gia Duy Đức vẫn rất nhẹ nhàng với cô, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Cậu chủ có dặn là đưa cho cô, nếu cô muốn làm bất kỳ việc gì thì cứ nói với tôi” Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy tấm danh thiếp, chính là công ty nơi mà người cậu đã đi vay tiền. Sáng mai tôi không phải đi học, tôi muốn đến công ty này xem thế nào”
Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức đưa ra quyết định. Quản gia Duy Đức gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp, cô Ngôn, cậu chủ làm như vậy đều là nghĩ đến tình với cô.” Ngôn Tiểu Nặc ngây người ra không biết nên trả lời thế nào. Quản gia Duy Đức cười nhẹ, “Cậu chủ đang ở dưới lầu chờ cô, cô mau đi đi.”