Phòng sách này nhìn có vẻ nhỏ nhưng cũng phải hơn , bố cục cực kỳ đơn giản, nhưng mọi nơi đều trang nhã cao quý, giá sách làm bằng gỗ tử đàn, phía trên toàn bộ là những cuốn sách bìa cứng, chiếc bàn sách vô cùng lớn, mặt bàn sạch sẽ không tì vết.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy trên tường có duy nhất một bức tranh, trên bức tranh là một người phụ nữ không thể đẹp hơn, có trước nay chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như thế, cho dù lặng lẽ ngồi ở đó, thì vẫn toát ra khỉ chất thanh lịch không thể ngăn lại được.
Đây có phải là bạn gái trước đây của Mặc Tây Quyết không? Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên cảm thấy xấu hổ hết mức, cô tự nhìn lại mình, so với cô gái trên bức tranh, cô còn kém xa.
Tim cô đột nhiên như lỡ một nhịp, đến nỗi cô đưa tay lên, muốn sờ vào, “Dừng tay!” Một giọng nói tức giận vang lên, Ngôn Tiểu Nặc bị dọa thu tay về, quay đầu
nhìn lại, không biết Mặc Tây Quyết đã đứng đó từ khi nào, vẻ mặt trầm xuống, đôi mắt chứa đầy sự nguy hiểm.
Hẳn bước vài bước tới trước mặt cô, nắm lấy tay cô, thốt ra từng chữ từng câu: “Không được động vào bức tranh đó” Ngôn Tiểu Nặc đau tới nỗi mặt trắng bệch, liền vội vàng đáp lại: “Tôi biết rồi” Quả nhiên là người yêu của hắn, đến bức tranh cũng không thể động vào, đến bây giờ vẫn bảo vệ như thế, hắn cũng vẫn có lúc như này.
Trái tim cô đau nhói đến khó chịu. Mặc Tây Quyết thả tay cô ra, lạnh lùng nói: “Cô đến phòng sách của tôi làm gi?”
“Tôi muốn xem sách” Ngôn Tiểu Nặc rủ mắt xuống, thì thầm đáp lại.
“Sách gi?”
“Sách liên quan đến thiết kế” Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, đôi mắt dân dần sáng lên: “Mấy ngày nữa tôi phải đi học, thôi muốn xem trước một chút.”
Ánh sáng đèn chùm hoa sen trên trần nhà dọi vào mắt cô, tỏa sáng rực rỡ, long lanh, đôi mắt Mặc Tây Quyết dần trở lên nóng bỏng.
Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ra sự thay đổi của hắn, nhanh chóng im bặt, muốn đi ra ngoài, miệng còn nói: “Nếu không có thì thôi, tôi đi trước đây”
“Ở chỗ tôi sách gì cũng có” Mặc Tây Quyết hờ hững trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy có sách hay để xem, liền đứng sững lại một lát: “Có đúng là có sách hay để xem không?
Mặc Tây Quyết không nói gì, liền cầm lấy một cuốn sách trông có vẻ rất dày trên giá sách đưa cho cô, dáng vẻ lạnh lùng nói: “Cầm đi, sau này muốn tìm cách gì thì cứ nói với Duy Đức, đây không phải là nơi để cho cô vào”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như bị kim đâm vào tim, rất đau đớn, cô ôm lấy cuốn sách đứng ở đó, cười nhạt nói: “Không cần phiền nữa, cuốn sách này dày như vậy đủ để tôi giết thời gian”.
“Giết thời gian” Mặc Tây Quyết nghe cô nói vậy rất tức giận, liền nắm lấy tay cô.
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra” Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày lại: “Anh làm tôi đau đó”.
“Cô vẫn biết đau à? Tôi tưởng cô là người không có tim, không có phổi”. Mặc Tây Quyết nghiến răng nghiến lợi nói. Cuốn sách của bản trong ý nghĩ của cô chỉ là một thử đồ chơi để giết thời gian.
Ngôn Tiểu Nặc tức giận nói: “Tôi không có tim, không có phối bao giờ, anh Mặc, tôi vì quá buồn chán không có việc gì làm nên mới đến đây tìm sách để đọc thôi.”
Cô ấy nói ra như vậy càng làm cho Mặc Tây Quyết thêm tức giận, đôi mắt đen lóe lên sự giận dữ, “Chết tiệt!” Hắn giăng lấy cuốn sách trên tay cô quảng xuống đất, và kéo tay cô ra ngoài, “Rầm” một âm thanh lớn phát ra cửa phòng sách đóng sập lại.
“Đau quá, anh làm cái gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết lôi vào trong phòng, hắn quá nhỏ mọn và biến thái.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Nếu như cô cảm thấy buồn chán, thì hãy ở lại đây, cho đến ngày cô bắt đầu đi học.”
“Mặc Tây Quyết, anh có tư cách gì mà tước đoạt quyền tự do của tôi!” Ngôn Tiểu Nặc hét lên giận dữ.
Mặc Tây Quyết không để ý đến lời phàn nàn của cô, anh ta cứ thể khóa cửa lại, không dạy cho cô thì cô sẽ làm loạn ngay.
Ngôn Tiểu Nặc bước về phía trước và kéo mạnh cánh cửa, cánh cửa vẫn đứng im. Quả nhiên là cửa đã bị hắn khóa lại.
Tìm dần dần bị vụn vỡ, cô chỉ là đã vào phòng sách của anh ta thôi mà? Tại sao lại bị nhốt như vậy?
Hóa ra là mỗi người đều có một khu vực cấm, không ai có thể đột nhập, hẳn đối với cô mà nói chỉ là một người đàn ông xa lạ, cô chỉ biết hắn chủ tịch một tập đoàn lớn nhất thế giới, biết hắn tên là Mặc Tây Quyết, ngoài ra cô không biết gì thêm.
Vậy mà bản thân cô đối với hắn mà nói chỉ như một thứ đồ chơi.
Ngôn Tiểu Nặc gõ gõ tay vào đầu, “Mày đúng là mất trí rồi, nghĩ đến hắn làm gì, hắn là đồ biến thái!”.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Mặc Tây Quyết nói với vẻ rất lạnh lùng: “Cô đang nghĩ về ai vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Tôi nghĩ đến ai không cần anh phải quản!”
Mặc Tây Quyết tức giận không chịu nổi, hắn lôi cô đứng dậy: “Cô chỉ là một thứ đồ chơi được tôi mua về, sao cô dám nghĩ đến người đàn ông khác? Nói! Anh ta là ai?”
Cảm giác nhục nhã lan tỏa khắp trong đầu, Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Anh Mặc, anh nói rất đúng, tôi chỉ là một thứ đồ chơi được anh mua về, nếu như anh không vui thì giết tôi đi!”
Sự bướng bỉnh và thờ ơ trong mắt cô ngay lập tức khiến hắn tức giận. Mặc Tây Quyết cười nhạt, ném cô lên giường, “Đương nhiên tôi không thể giết cô, có điều tôi sẽ từ từ hành hạ cô”