Cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Mấy ngày nay Ngôn Tiểu Nặc chạy đông chạy tây, hôm nay sự việc đã được giải quyết xong, nên cô nghiểm nhiên ngủ rất say, ngay cả lật người cũng không lật lại được.
Đang lúc ngủ say, đột nhiên cô cảm thấy môi cô bị xâm chiếm, với một mùi hương thơm và sự nóng bỏng chiếm hữu lấy cô, Ngôn Tiểu Nặc không mở mắt ra được, mơ mơ màng màng miệng rên rỉ, để mặc Mặc Tây Quyết làm gì thì làm.
Cô cuối cùng cũng không thể ngủ được, đến khi lên đến đỉnh điểm thì bàn tay nhỏ của cô bám chặt lấy tầm chăn lụa, mím chặt miệng lại không phát ra âm thanh. “Được rồi, anh không hành em nữa” Mặc Tây Quyết muốn cười khi thấy cô thở dốc rồi xoay người cô lại, “Em ngủ đi, anh đảm bảo sẽ không làm phiền em nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc liếc lườm anh một cái, “Thật chứ?”
“Ừ, thật” Mặc Tây Quyết nhịn cười đảm bảo nói với cô. Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nhắm mắt vào tiếp tục ngủ. Khuôn mặt ngủ dễ thương của cô khiến Mặc Tây Quyết xao xuyến hôn lên trán cô rồi mới chịu đi ngủ. Cô ngủ thiếp đi đến giờ sáng hôm sau, vì buồn đi vệ sinh mà tỉnh dậy, cô cố nhịn một hồi rồi mới chịu lột chăn ra chạy vào nhà vệ sinh. “Sao vậy?” Mặc Tây Quyết thấy chuông báo thức trên đầu giường, “Mới có giờ, khu vui chơi vẫn chưa mở cửa, em vội vàng làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc ngại đỏ mặt, vừa chạy rón rén vừa nói: “Em vào nhà vệ sinh.”
Mặc Tây Quyết hiểu ra rồi cười lên tiếng, “Cũng đúng, ngủ từ giờ chiều hôm qua tới giờ.”
“Không cần anh quản!” Ngôn Tiểu Nặc nói xong chạy vội vào nhà vệ sinh. Chờ khi cô bước ra ngoài thì Mặc Tây Quyết đang ở trên giường chờ cô, “Có muốn ngủ một chút nữa không?”
“Được, em nắm một lát.” Ngôn Tiểu Nặc che miệng đang ngáp ngủ của cô lại, “Dù sao vẫn sớm.”
“Đồ lười biếng.” Mặc Tây Quyết lại ôm lấy cô vào lòng và siết chặt vào khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Ngôn Tiểu Nặc không để ý tới anh, nhắm mắt lại và ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là : rồi, Mặc Tây Quyết đang tắm trong nhà tắm, cô nằm dài trên chiếc giường KingSize và vươn vai ngồi dậy.
Mặc lên chiếc váy ngủ rồi mở cánh rèm cửa ra, ánh sáng chiều chói roi khiến cô nheo mày “kéo tấm rèm vào Ngôn Tiểu Nặc cười rồi lại kéo kín tấm rèm vào, nói với Mặc Tây Quyết một câu “Chào buổi sáng”, rồi cô chạy vào nhà tắm.
Khoé miệng của Mặc Tây Quyết bất giác khẽ nhếch lên Hôm qua chưa tắm rửa đã ngủ rồi, sáng nay cô phải tảm cười. rửa cho sạch sẽ, tự nhốt cô trong nhà tắm phút mới bước ra.
Hôm nay đến khu vui chơi cả ngày nên cô phải bôi chút kem dưỡng da và kem chống nắng, mùa thu thời tiết có chút khô hanh, cô lại bôi thêm một lớp kem dưỡng ẩm. Son dưỡng ẩm trong nhà tắm không phải loại trong suốt mà có chút màu hồng, trông giống như một viên thạch dâu tây pha lê trên môi. Mặc Tây Quyết lưu luyến trên môi cô một hồi rồi mới chịu buông ra. Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, sớm biết vậy sẽ không bối kem dưỡng ẩm lên môi vội, cô mở tủ quần áo ra và chọn một bộ quần áo thoải mái mặc lên.
Áo sơ mi dài tay màu trắng tinh khiết, bên ngoài mặc một chiếc áo vét mỏng màu camel, bên dưới là chiếc quần dài màu đen xám, chiếc giày cao gót thoái mái để thấp màu trắng tinh khiết, mái tóc dài được buộc một nửa, chỉ để lại một lớp tóc đen mỏng.
Trông cô như một nàng công chúa trong dòng tộc để vương đi du ngoạn vậy, đặc biệt là chiếc áo vét màu camel lộ lên đường cong bên hông của cô nhìn cực kỳ đẹp, khiến cho mọi người không thể dời mắt.
Mặc Tây Quyết rất hài lòng với cách phối đồ của cô, đơn giản mà không mất đi sự tinh nghịch và dễ thương.
Hai người cùng ăn sáng, rồi Ngôn Tiểu Nặc súc miệng bôi son một lần nữa, thấy Mặc Tây Quyết dùng kính dâm và đeo khẩu trang, cô ngạc nhiên nói: “Bên ngoài thời tiết rất đẹp không cần phải che kín mặt như vậy chứ?”
Mặc Tây Quyết nói: “Anh không muốn để người khác thấy anh đến khu vui chơi!
Hoá ra là sợ bị người khác nhìn thấy à? Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, lấy điện thoại ra, “Anh như thế này thì sao chúng ta có thể chụp ảnh đây?”
“Em muốn chụp ảnh với anh?”
“Đúng vậy.”
Mặc Tây Quyết bỏ kính và khẩu trang ra rồi cùng cô đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cười khúc khích sau lưng anh, anh chàng này thật là đáng yêu, cô chỉ cân nịnh anh một tý là anh đều nghe theo rồi.
Tâm trạng còn tốt hơn cả lúc sáng!
Khi đến khu vui chơi thì đã khoảng giờ, lúc này đã có nhiều người đến khu vui chơi, có điều mọi người vừa mới bắt đầu, lúc họ mua vé không phải xếp hàng, nếu không chủ tịch Mặc chắc chắn sẽ bao chọn cả cái khu vui chơi này.
Ngôn Tiểu Nặc không thế không vui hơn, khi cô còn là một đứa trẻ vào cuối tuần hoặc nếu cô giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi, bà ngoại cô sẽ đưa cô đến khu vui chơi.
Vào thời điểm đó mấy trò chơi trong khu vui chơi thu phí rất cao, cô chỉ dám chơi mấy trò chơi miễn phí như cầu trượt với đu quay.
Bà ngoại ngồi ở ghế nhìn cô chơi cầu trượt, cô thích thú hết lần này tới lần khác trượt từ mũi con voi xuống. Mặc dù không được chơi tàu lượn siêu tốc và lái xe nhưng cô cũng cảm thấy rất là vui. “Em muốn chơi cái nào?” Giọng của Mặc Tây Quyết đột nhiên vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc bất giác tỉnh lại không một chút do dự nói: “Tàu lượn siêu tốc”
Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết không nhịn được hơi mở to ra, vừa tới đã chơi trò chơi nguy hiểm này rồi, có tốt không? Nhưng thấy ánh mắt mong đợi của cô anh không nỡ từ chổi cô, đành phải gật đầu đồng ý, “Được.”
“Vậy chúng ta mau đi mua vé thôi!” Ngôn Tiểu Nặc nhận được sự đồng ý của anh, ngay lập tức kéo tay anh đi. Mặc Tây Quyết bị cô dắt đi vội vã chạy về phía trước.
Một cô gái trẻ xinh đẹp kéo tay một anh chàng cao ráo đẹp trai lồng lộng chạy, cảnh tượng này rất bắt mắt cũng khiến nhiều người bị thu hút.
Mặc Tây Quyết đưa thẻ cho Ngôn Tiểu Nặc bảo cô đi mua vé, anh thực sự không muốn mất mặt.
Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt lườm anh rồi nói với nhân viên bán vé, “Cô ơi, cháu còn muốn kèm theo chụp ảnh có được không?”
Chụp ảnh trong khi chơi các trò giải trí kiểm được lời lớn đương nhiên nhân viên bán vé gật đầu đồng ý.
Vì vậy khi Mặc Tây Quyết hoàn toàn không biết gì, Ngôn Tiểu Nặc không những mua vé tàu lượn siêu tốc mà còn không sợ âm thầm để người chụp ảnh cho tổng giám đốc.