Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 128

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc chỉ là rất đồng cảm cho Phó Cảnh Thâm.

Khi cùng Mặc Tây Quyết trở lại phòng ăn, cô cảm thấy rất có lồi, “Cháu xin lỗi, là cháu đi nhầm đường ạ”

“Đều là trách ông nội, bảo tôi đi tìm cần câu cho ông.” Phó Cảnh Dao cảm thấy có lỗi, “Uyển Cừ, cũng may là cô đã quay lại, tôi đang định đi tìm cô đấy! “Tôi không sao” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười.

Phó học giả nói: “Đều là sơ suất của ta, quên mất địa hình chỗ Cảnh Dao hơi phức tạp.”

“Là cháu đi lung tung mới đi nhầm đường” Ngôn Tiểu Nặc đầu có nhẫn tâm để một người già tự trách như vậy nên cô nhanh chóng nhận sai. “Được rồi, dù sao mọi thứ cũng đều ổn rồi, vậy chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.” Ông Phó kịp thời cắt ngang chủ đề cười nói, “Nếu không ăn thì thức ăn nguội hết bây giờ”

Dùng xong bữa, Phó học giả mang ra dụng cụ câu cá đã chuẩn bị từ trước à mọi người cùng đi đến cái ao nhỏ sau nhà. “Bình thường thì họ quá bận rộn hoặc là không biết câu cá, chỉ có một minh ta đến đây câu cá.” Phó học giả vừa nói vừa vứt cước câu cá ra xa, “Vừa hay có cháu tới, chúng ta cùng trố tài xem sao”

Ngôn Tiểu Nặc chọn một cái cần câu phù hợp với cô, thử độ dai rồi gật đầu, “Ông Phó, vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Cô móc mồi câu vào lưỡi câu rồi tung cước, động tác rất đẹp và thanh thoát.

Mặc Tây Quyết thấy mà ngạc nhiên, cô thực sự là một chuyên gia sao?

Anh còn cho rằng chỉ là cô nói miệng không thôi, không ngờ kỹ thuật lại điều luyện đến vậy.

Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt ngặc nhiên của Mặc Tây Quyết, tự mần rồi cười, cuối cùng cũng có một thứ mà Mặc Tây Quyết không biết.

Phó học giả rất hài òng, “Được, rất tốt.” Rồi nói với Phó Cảnh Dao, “Nếu cháu thấy nhàm chản thì có thể đi chỗ khác chơi đi.”

“Ông nội, cháu không cảm thấy nhàm chán.” Phó Cảnh Dao chớp chớp mắt và mim cười.

Phó hoc giả liếc nhìn qua Mặc Tây Quyết rồi nói một tiếng, “Ở đây cũng được, nhưng không được phép làm phiền chúng ta câu cá đâu nhé.”

“Ông yên tâm đi!” Phó Cảnh Dao nhanh chóng bảo đảm, như kiểu sợ ông của cô thấy đổi quyết định vậy.

Phó học giả nói với Phó Cảnh Thâm, “Thâm à, cháu đề ý tới Phó Cảnh Thâm cười gật đầu đồng ý. nó.”

Khi câu cá cấm kị là nói to, không thì cá sẽ bị sợ mà đi hết, Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế đá xem Ngôn Tiểu Nặc câu cá, dáng vẻ rất thích thú.

Phó Cảnh Thâm ngồi khoanh tay nhìn em gái cô đang chụp chộm ảnh Mặc Tây Quyết rồi nhẹ nhàng lắc đầu và thở một hơi dài trong lòng.

Ngôn Tiểu Nặc trông có vẻ rất điềm tĩnh, không sốt ruột không vội vã nhìn mặt nước đang gợn sóng nhỏ chờ cá đến cắn câu.

Đột nhiên cần câu bên phía Phó học giả động đậy,và nước xoáy tròng lại, một con cá chép được kéo lên, con cá béo vẫn còn đang vẫy. “Ông Phó thật là giỏi.” Ngôn Tiểu Nặc mim cười và nói nhẹ nhàng.

Phó học giả đang định nói thì thấy đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc không nhìn về phía ông nữa, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo lên, cần câu hơi cong và một con cá chép màu đen được cô cầu lên, “Uyến Cừ cô giỏi thật đấy!” Phó Cảnh Dao bị động tác của cô làm cho thích thú, “Thực sự trông rất ngầu!”

Ngôn Tiểu Nặc thu nụ cười lại, “Cảnh Dao, từ ngầu dùng để miêu tả con gái sao?”

“Tôi không quan tâm, tóm lại là cô rất là giỏi!” Phó Cảnh Dao vô lên vai cô và tán dương. “Chỉ là ăn may thôi.” Ngôn Tiểu Nặc nói khiêm tốn. “Năng lực ứng biến của Uyển Cừ ta coi như đã được thấy rồi.” Phó học giả khen ngợi một cách chân thành, “Các thế hệ tương lai thật giỏi!”

“Ông Phó mới thực sự là chuyên gia thực thụ, con cá chép của ông nặng hơn con cá chép đen của cháu nhiều, nhưng khi ông kéo lên dường như không mất một chút sức lực nào cả.”

Ngôn Tiểu Nặc nói rất chân thành. “Ừm, rất tốt” Phó học giả hơi mim cười, người hiểu ta, Uyển Cừ cũng rất giỏi. Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Ông Phó, cháu cũng cùng ông câu cá được không? “Ô? Cháu Quyết cũng muốn thử hả?” Phó học giá rất hào phóng chỉ vào dụng cụ câu cá bên cạnh, “Tự chọn cho mình lấy một cái cần đi.”

Mặc Tây Quyết chọn cho anh một cái cần câu màu đen, bước tới ngồi cạnh Ngôn Tiểu Nặc.

Phó Cảnh Dao lập tức ngôi vào chỗ Mặc Tây Quyết vừa ngồi, ừm, ở ngóc này ngầm Mặc Tây Quyết là rõ nhất.

Còn Phó Cảnh Thâm ngồi đối diện với cô chán không buồn nói nữa, sai người hầu mang giấy bút và máy tính tới để anh ngôi đây nghiên cứu bệnh án.

Mặc dù là một chiếc ghế nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến hình ảnh của Mặc Tây Quyết, đôi chân dài được để một cách hài hoà, thực sự trông rất dễ chịu. “Anh đừng có gây rắc rối” Ngôn Tiểu Nặc nói thì thầm, “Anh không hề biết câu cá.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio