Ngay lập tức bầu không khí trầm lặng bao trùm lên hai người họ, Ngôn Tiểu Nặc quay người đi, hơi cúi đầu xuống, giọng nói hoàn toàn thờ ơ: “Thôi vậy, em không để ý”
“Cái gì?” Lục Đình nhất thời không hiểu ý cô. “Em không để ý người khác nghĩ về em như thể nào.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp qua cánh cửa sổ, “Em có thứ cần phải bảo vệ, cho dù phải trả giá thì cũng không hề hối hận.”
Trên gương mặt của Lục Đình hiện lên vẻ rất kinh ngạc, một hồi sau anh mới bước tới sau lưng Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng vỗ lên đôi vai gầy của cô.
Ngôn Tiểu Nặc quay người lại, thì nghe thấy giọng nói ẩm áp của Lục Đình: “Anh tin vào em.”
“Cái gì?” Lần này đến lượt Ngôn Tiểu Nặc giật mình, “Tin tưởng em?”
“Anh tin em, một người chăm chi, sẽ không cam chịu thất bại.” Lục Đình nhẹ nhàng nói, vẻ mặt anh bỗng trở nên hơi buồn, “Thực ra có rất nhiều lúc con người không được làm chủ chính mình.”
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thấy sốc, không làm chủ chính mình?
Đúng vậy, cô chính vì không được làm chính mình mới gặp Mặc Tây Quyết, mất đi sự trong trang và mất đi tu do.
Có lẽ sau này cô không xứng đáng có được một tình yêu trong sáng đẹp đẽ, nhưng ít ra cô có thể giữ được bà ngoại, ít ra giấc mơ của cô giờ cũng giống như cánh buồm ra khơi.
Những thứ này đều là Mặc Tây Quyết đem đến cho cô, đây có được cho là mất cái nọ được cái kia không?
Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng: “Cảm ơn anh, Lục học trưởng, cảm ơn anh chịu hiểu cho em.”
Lục Đình cười đáp: “Anh đưa em đến một nơi được không?”
“Đi đâu vậy?” Ngôn Tiểu Nặc bối rối nhìn vào tập tài liệu trên bàn, “Em vẫn chưa xem xong hết những tài liệu này.” Lục Đình không để ý tới rồi nói: “Không sao, không phải em đã sắp xếp công việc rồi sao? Họ sẽ tự đi lo liệu”
“Ô” Ngôn Tiểu Nặc không lo lắng, có hội trưởng bảo đảm cho rồi, cô có gì phải lo lắng nữa chứ, “Vậy ngày mai em sẽ lại hỏi họ làm việc thế nào rồi.”
Lục Đình dẫn cô đến một vườn hoa, vườn hoa thực ra không có gì cả, chỉ là vườn hoa này khá rộng, có thể gọi là biển hoa thì đúng hơn. Biển hoa ở đây không giống so với những nơi khác, những bông hoa hồng đỏ chỉ nở vào mùa xuân. Ngôn Tiểu Nặc thích nhất là hoa hồng, đã cuối thu rồi mà những bông hoa hồng vẫn còn nở khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. “Thật thần kỳ.” Ngôn Tiểu thốt lên, “Sao ở đây lại có nhiều hoa hồng như vậy?”
Lục Đình dẫn cô đi bộ trên con đường nhỏ giữa cánh đồng hoa hồng, anh nói nhẹ nhàng: “Ở gần đây có địa nhiệt vì vậy rất ấm áp, nên hoa hồng phát triển rất tốt.”
Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc chạm vào những bông hoa hồng, khẽ ngửi hương thơm, “Thơm quá.” Nụ cười xinh đẹp, ánh mắt say đắm, màu sắc của những bông hoa hồng càng tô thêm vẻ đẹp cho cô lên vài phần.
Lục Đình cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp. “Lâu rồi không được ngửi mùi hương của hoa hồng roi.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
Mặc Tây Quyết không biết vì sao lại rất ghét hoa hồng, trong phòng chi cho phép trưng bày hoa cẩm tú cầu, khiến cô lâu rồi không được ngắm hoa hồng.
Lục Đình cười nói: “Anh thấy em bình thường cũng không dùng nước hoa phải không?”
“Nước hoa?” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, “Em từ trước tới giờ không dùng đến thứ đó, đúng rồi, Lục học trưởng, sao anh lại biết được nơi này thế?”
Những bông hoa hồng ở đây là do chính tay anh trồng đấy” Lục Đình không nhìn về phía cô, chỉ nhìn say sưa vào cánh đồng hoa trước mắt thất thần. “Là anh trồng sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Nhiều như vậy anh trồng mất bao lâu vậy?” Lục Đình củi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên nỗi nhớ mãnh liệt: “Bắt đầu từ cái năm rời đi, đến bây giờ vừa tròn năm rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nên một hơi thở dài, “ năm?” năm kiên trì làm một việc, hơn nữa việc trồng hoa hồng không hề dễ, mà Lục Đình vẫn kiên trì như vậy. “Ừm” Lục Đình nói nhẹ nhàng, giọng nói càng dịu dàng hơn, “Cô ấy giống như em vậy, rất yêu rất yêu hoa hồng, đặc biệt là loại hoa hồng này.”
Ngôn Tiểu Nặc nhớ ra lời thì thầm Lục Đình nói ra sau khi bị say tối qua, cô hỏi nhỏ: “Vậy cô ấy chắc rất quan trọng với anh phải không?”
“Cô ấy là người quan trọng nhất với anh.” Lục Đình nói một cách chắc nịch, giống như một nhận thức đã giấu sâu vào trong xương. “Vậy tại sao lại rời xa thế?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ không ra, dựa vào con người của Lục Đình không phải như vậy mới đúng. Nhưng Lục Đình khăng khăng trả lời: “Tất cá là lõi của anh.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, tự nhiên không biết nên nói gì mới phải, “Anh trồng một cánh đồng hoa lớn như the này, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu bất diệt, tình cảm sâu đậm như biển cá” Ngôn Tiểu Nặc nhìn về biển hoa hồng rộng lớn và nói, “Không phải người ta nói rằng, chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng sao, nỗi lòng của anh, ông trời nhất định sẽ không phụ anh đâu.”
Giọng nói của cô giống như một cơn gió mát thổi qua cánh dồng hoa, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Lục Đình cười: “Vậy thì mượn những điều tốt đẹp của em vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng cười theo, “Lục học trưởng, thực ra không cần phải buồn như vậy, đời người ắt sẽ có lúc tương phùng, em tin rằng sẽ có một ngày, hai người sẽ gặp lại nhau Lục Đình mim cười sâu hơn: “Cảm ơn em đã chúc phúc và an ủi anh, vốn dĩ đưa em đến đây để em được thư giãn một chút, ai ngờ rằng người nghĩ không thông lại là anh.”
“Ly biệt rất đau” Ngôn Tiểu Nặc hiểu được điều đó và mim cười, “Có điều, xa nhau, chính là để gặp lại nhau.”
“Nhưng mong sẽ được như mong muốn.” Lục Đình nhẹ nhàng nói, nhìn những tia nắng hoàng hôn đang khuất dần, “Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về”
“Được” Ngôn Tiểu Nặc cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, cảm thấy tự tại lên rất nhiều