Ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng ngoài xem, thấy có người đi ra lập tức giải tán.
Dì Lữ đưa bác sĩ Giang tới, miệng còn nói: “Mọi người tránh sang một bên, bác sĩ đến rồi.”
“Bác sĩ Giang, Bà ngoại đột nhiên bị ngất đi.” Ngôn Tiểu Nặc thấy bác sĩ Giang tới, những giọt nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. “Ngôn Tiểu Nặc cô ra ngoài trước đi, ở đây đã có bác sĩ rồi. Bác sĩ Giang không nói được nhiều, trực tiếp bắt đầu chần đoán.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức cùng di Lữ ra ngoài phòng bệnh.
Cô đột nhiên cảm thấy hối hận, bà ngoại tức đến nỗi này, cô cũng có phần trách nhiệm. “Tiểu Nặc”, Dì Lữ nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói, “Có những chuyện sớm muộn gì thì cũng sẽ biết thôi, biết muộn không bằng biết sớm, hơn nữa lại là việc liên quan đến danh tiếng.
Cơ thể của Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên, danh tiếng?
Cô còn danh tiếng gì để mất chứ? Con gái được gả vào gia đình giàu có nhất, có dùng danh nghĩa giá để ở bên cạnh người đàn ông đó, cô phải luôn cẩn trọng và không dám làm anh giận, chỉ là vì dưới danh tiếng của anh có thể bảo vệ bà ngoại được khoẻ mạnh.
Ngôn Tiểu Nặc từ từ xuống chiếc ghế chờ bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt cô đạm khiến người khác nhìn cũng thấy đau lòng thay.
Dì Lữ nhẹ nhàng thở một hơi dài.
Người lúc này chạy tới, chỉ để ra hiệu gật đầu với người cậu, bị dì Lữ phát hiện ra.
Lữ đang định nhắc nhở Ngôn Tiểu Nặc thì cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ Giang bước ra, phía sau còn có một vài y tá đang đẩy bà ngoại cô ra ngoài.
Giống như phải đến phòng cấp cứu vậy!
Ngôn Tiểu Nặc chạy đuổi theo bác sĩ Giang, “Bác sĩ, bà ngoại cháu thế nào rồi?”
Bước chân của bác sĩ Giang nhanh như gió, vừa đi vừa nói: “Cô gái, huyết áp của bà cô rất cao, không chịu được đả kích, lần này tôi sẽ cố hết sức, co yên Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy bước chân chững lại, rồi bà ngoại cứ thể được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ Giang đến văn phòng của bệnh viện lấy chút đồ, nhưng bước ra từ trong văn phòng bệnh viện lại không phải là bác sĩ Giang mà là một bác sĩ lạ khác.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc lo lắng, “Bác sĩ, xin hỏi bác sĩ Giang đâu ạ?” Giang bận chút việc, tôi thay cậu ấy đến khám Người bác sĩ lạ đó lạnh lùng nói với cô một câu rồi trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.
Bây giờ sự an nguy của bà là quan trọng nhất, bác sĩ Giang lại có việc bận, vậy thì thay bác sĩ khác khác đến khám bệnh cũng không Lúc này Lữ mới chạy tới, thở dốc nói ngập ngừng với Ngôn Tiểu Nặc, Nặc, bà ngoại cháu nào rồi?”
“Bác sĩ vẫn đang cấp Ngôn Tiểu Nặc đang tập trung nên chỉ nói được một câu, rồi cô không nói thêm gì khác.
Di Lữ nói: “Tiểu Nặc, cháu yên tâm, bác sĩ Giang đối với bệnh tình của bà cháu rất hiểu rõ, lần này chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an thôi”
“Nhưng vừa rồi có một vị bác sĩ nói bác sĩ Giang có việc bận không thể đến được” Ngôn Tiểu Nặc cau mày và nói, “Đã đổi bác sĩ cấp cửu cho bà”
“Đổi người sao?” Di Lữ kinh ngạc Tâm trạng vốn đã lo lắng của Ngôn Tiểu Nặc lại bị sự kinh ngạc của di Lữ làm cho càng hoảng sợ, ” Di Lữ, có gì không ổn sao?”
Di Lữ do dự một chút rồi mới nói chuyện vừa rồi cho Ngôn Tiểu Nặc biết.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một dự cảm không tốt, trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến chữ “Luật thừa kể.”
Nếu như bà ngoại có chuyện gì, vậy thì Ngôn Ngọc Thanh sẽ là người được thừa kế tài sản đầu tiên! Cô lao nhanh vào phòng cấp cứu, mấy y tá lập tức đứng dậy lôi cô ra ngoài, miệng còn nói: “Phòng cấp cứu là nơi quan trọng, cô không được vào!”
“Tôi mà không vào thì bà ngoại tôi sẽ không qua khỏi!” Ngôn Tiểu Nặc dùng hết sức để chống cự lại, “Bác sĩ kia, không cho phép động đến bà tôi!”
“Trời ơi, thế này là sao vậy?”
“Bác sĩ đang cấp cứu bệnh nhân, sao lại có người nhà của bệnh nhân không cho phép bác sĩ khám bệnh cơ chứ?”
“Không biết chừng lại đang làm loạn, chút nữa nhỡ đâu lại giết người thì sao.”
“Vậy chúng ta mau đi thôi, tránh xa cô ta ra một chút, tránh bị thương vô tội.”
Một số người đến xem bàn luận với nhau rồi bỏ đi, dì Lữ kéo Ngôn Tiếu Nặc ra ngoài, “Tiểu Nặc, chúng ta mau chóng đi tìm bác sĩ Giang thôi!”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên phản ứng lại, chạy về phía văn phòng bệnh viện, nhưng trong văn phòng lại không có ai cả, nhưng đâu còn bóng dáng bác sĩ Giang ở đó?
Linh cảm có âm mưu trong chuyện này, cô bỏ qua tất cả trực tiếp chạy đến văn phòng chủ nhiệm của bệnh viện, một chân đạp cánh cửa của văn phòng chủ nhiệm ra, thì lại nhìn thấy chủ nhiem và bác sĩ Giang đang cúi đầu, “Bác sĩ Giang!” Ngôn Tiểu Nặc bước tới kéo lấy ông, “Hoá ra bác sĩ ở đây, mau đi cùng cháu đến cứu bà cháu!”
“Vị gia đình của nạn nhân này, anh ấy không còn là bác sĩ nữa rồi.” Chủ Nhiệm nói lạnh nhạt. “Nghĩa là ý gì vậy? Ngôn Tiểu Nặc không hiểu, “Sao đột nhiên lại không còn là bác sĩ nữa?”
“Tư cách nghề nghiệp của anh ta đã không còn nữa.” Giọng nói của vị chủ nhiệm rất bình tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn bác sĩ Giang, trong ánh mắt của bác sĩ ngấn đầy nước mắt, “Tôi xin lỗi, cô gái, không thể cứu được bà cô.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe không rõ lời của ông nói, quay người chạy đi.
Bác sĩ Giang nhanh chóng đuổi theo. “Cô gái, cô đi tìm chủ nhiệm Trần!” Bác sĩ Giang không dễ để đuổi kịp theo cô, “Ông ấy ở tầng phía sau, phòng noi khoa .”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức chạy xuống lầu.
Một âm thanh ù lên, Ngôn Tiểu Nặc dừng bước chân, một chiếc xe sin dừng trước mặt cô.
Mặc Tây Quyết bước từ trên xe xuống, bước tới trước mặt cô, thần sắc trầm lại: “Em nửa đêm đến bệnh viên làm gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc chạy vòng lòng anh, khóc thút thít.