Trên đầu vang lên một nụ cười nhẹ, Ngôn Tiểu Nặc càng nhắm chặt mắt lại. Mặc Tây Quyết củi đầu hôn lên môi cô rồi mới chợp mắt ngủ tiếp.
Ngủ một chút mà đã hơn một tiếng trôi qua.
Lần đầu tiên anh ngủ dậy muộn như vậy, đã giờ rồi. “Muộn thế này rồi, việc của công ty không bị ảnh hưởng chứ?” Ngôn Tiểu Nặc khoác lên một chiếc chăn mỏng rồi ngồi dậy, đôi mắt to có chút lo lắng nhìn Mặc Tây Quyết. “Ảnh hướng thi không có.” Mặc Tây Quyết dùng chiếc khăn dày lau những sợi tóc ướt trên đầu vừa cười với cô, “Không phải có câu thơ, đêm xuân ngắn ngủi mặt trời đã lên?”
Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, “Đó là một câu chuyện rất buồn, chúng ta sẽ không.” gần “Không cái gì?” Mặc Tây Quyết bỏ chiếc khăn xuống, tiến lại hỏi.
Bàn tay nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt lấy chăn, miệng nói nhó, “Em sẽ không muốn chết”
“Đương nhiên.” Ảnh mắt Mặc Tây Quyết sáng lên, mang theo một sự tự tin mạnh mẽ, “Nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được, còn được coi là đàn ông nữa không?”
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn anh, một hồi mới nói: “Vì quốc gia đó là một sự mất mát”
“Chẳng qua chi là một phế vật.” Mặc Tây Quyết nói lạnh lùng, “Thân làm người tạo phúc, nhưng lại không thể lấy được người mà mình yêu, hơn nữa lại bị kẻ dưới quyền ép buộc hi sinh người phụ nữ yêu dấu của mình, thực sự là phế vật.”
Kiểu khí chất đỏ như một vị vua thực sự, tràn đầy sự bảo vệ và độc đoán.
Dưới đôi cánh của anh, anh sẽ bảo vệ cô chứ?
Ngôn Tiểu Nặc có chút trầm tĩnh.
Mặc Tây Quyết mặc xong quần áo, cầm điện thoại lên xem, nói với Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang sững sờ: “Bà ngoại em tỉnh rồi, muốn gặp em.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nấu một chút đồ ăn sáng.
Mặc Tây Quyết quết một chút siro dâu tây lên chiếc bánh my nưong của cô, thần sắc không thay đổi.
Cô vội vàng không tập trung nấu bữa sáng cho anh. “Sao vậy? Không ngon sao?” Ngôn Tiểu Nặc thấy sắc mặt anh không tốt vội vàng hỏi.
Mặc Tây Quyết nhì cô một cái, biểu cảm nhăn nhó: “Khó ăn quá.”
Ngôn Tiểu Nặc cau mặt lại, cần một miếng bánh mỳ, vừa thơm vừa mềm, sao lại không ngon được cơ chứ? “Rõ ràng là rất ngon mà!” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, “Không ngon ở đâu?”
“Vội vội vàng vàng, có thể ăn ngon được sao?” Mặc Tây Quyết rất không vui.
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra vì sao anh lại nhắn nhó vào như vậy, con người này thật là, cái gì cũng ghen được. “Buổi trưa sẽ nấu món ngon cho anh được chứ.” Ngôn Tiểu Nặc đành phải an ủi anh.
Mặc Tây Quyết thấy ánh mắt phát sáng của cô, đẹp như ánh sáo lấp lánh, gương mặt trở nên dịu dàng rất nhiều, “Dự định nấu món gì?”
“Sườn xào chua ngọt, canh cá chua, rau cải chua cay.” Ngôn Tiểu Nặc bất đầu đọc tên món ăn ra. Mặc Tây Quyết lúc này mới hiểu ra vì sao cô đột nhiên thay đổi sắc mặt nói với anh một cách hàm ý như vậy, khẩy miệng một cái lạnh lùng, “Có thể khiến cho thiếu gia bị ghen đó là vinh dự của em đó.”
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt to tròn, anh… anh thừa nhận là đang ghen sao?
Mặc Tây Quyết uống cốc nước sữa bò ẩm, thanh lịch lau miệng rồi ngước đầu ph hiện Ngôn Tiểu Nặc sững người đang nhìn anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, hàng lông mày nhếch lên, “Biểu cảm đó của em là gì hả?”
Ngôn Tiểu Nặc trở lại trạng thái bình thường, “Không, không có “Anh đi trước đây.” Mặc Tây Quyết không để ý, đứng dậy và “Anh đến công ty sao? Vậy em?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nói. nhiên, anh không thể đi cùng cô sao? Chỉ thấy khoé môi của Mặc Tây Quyết hiện lên một ý cười, “Em đang mời anh đến gặp bà ngoại yêu dấu của em sao?” Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ứng lên, “Đây không phải là gặp phụ huynh.”
“Gặp gia trưởng?” Khoé môi của Mặc Tây Quyết khẽ nhếch lên lộ ra ý cười càng sâu, “Muốn gả cho anh rồi sao?” Chưa kịp chờ Ngôn Tiểu Nặc trả lời, anh tiếp tục nói, “Em còn nhỏ, chờ thêm vài năm nữa”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng giải thích, “Chỉ là em không biết đường”
“Tài xế sẽ đưa em đến Holy land.” Mặc Tây Quyết vuốt lên mái tóc của cô, rồi rời khỏi căn biệt thự. “Cậu chủ” Quản gia Duy Đức sớm đã chờ ở bên ngoài, Mặc Tây Quyết không tập trung rồi đáp lại một câu và lên xe, Vừa rồi anh thật sự mất lý trí rồi, anh thực sự đã cho cô một cam kết quan trọng như vậy.
Muốn cô gả cho anh, Mặc Tây Quyết cũng không biết tại sao bản thân anh lại có suy nghĩ như vậy. Ban đầu chỉ là sự chiếm hữu của anh quá lớn muốn giữ cô bên cạnh anh, sau đó anh phát hiện, rất nhiều điểm trên người có khiến anh vô tình bị làm cho mê hoặc, càng ngày càng bị cô làm cho thu hút, cho đến tận ngày hôm nay. Lúc này trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cũng như một mớ bòng bong, Mặc Tây Quyết chắc chắn chỉ là nói đùa, nhất định là như vậy!
Nghe Giản Minh nói, Mặc Tây Quyết đến tập đoàn Mặc Gia Châu Âu, tập đoàn Đế Quốc chỉ là một bộ phận của tập đoàn Mặc Gia mà thôi.
Khoảng cách giữa hai người dường như là quá lớn.
Bản thân nhất định không để lời nói đùa nhất thời của anh làm cho xao động mà để ý trong lòng.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, tranh thủ buổi sáng không phải đi học, nhanh chóng ngồi xe đến bệnh viện trị liệu Holy Land. Bà ngoại vừa tinh dậy đã đòi gặp cô, nhất định là có rất nhiều điều cần nói với cô.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc đến bệnh viện thần thánh huyền thoại này, nghe nói đây là nơi không khác gì như một vườn địa đàng.
Núi non nước biếc, từng bông hoa cây có, những dãy núi trùng điệp dòng nước trong lành, làn sương mờ nhạt, hoa cỏ thơm mát, đẹp như trong truyện thần thoại vậy.
Có vài cụ già tóc đã bạc phơ đang nói chuyện và câu cá, cũng có những bác sĩ áo trắng đang đẩy người già ngồi trên chiếc xe lăn đi dạo, bước trên con đường có ánh nắng ban mai rực rỡ.
Di Lữ đang cùng bà ngoại đi dạo ở trong một khu vườn nhỏ, ảnh sáng ban mai chieu xuống lòng hồ, rọi vào một đàn thiên nga. “Bà ngoại?!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy bà từ phía xa, vội vàng chạy tới.
Ngôn Tiểu Nặc cũng nhẹ nhàng chào di Lữ, di Lữ cũng mim cười chào lại cô, sau đó mượn cớ rời đi. “Cháu đến rồi sao” Bà ngoại mặc dù được Ngôn Tiểu Nặc diu, nhưng đôi mắt vẫn sáng như mọi khi, “Bà nghe di Lữ nói, là tỏng giám đốc tập đoàn Đế Quốc Mặc Tây Quyết quyết định đưa đổi viên từ bệnh viện Đệ Nhất đến đây đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc không giấu được bà đành phải trả lời, “Vâng ạ “Vậy cháu với Mặc Tây Quyết là quan hệ như thế nào vậy?” Ánh mắt của bà ngoại chi nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc, trong ảnh mắt không có bất kỳ một ý cười nào.