” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ.
Theo lời Mặc Tây Quyết nói, nếu làm trống rạp họ nên bị ngăn lại mới đúng.
Nhưng họ cứ như vậy đi vào không có bất kỳ một trướng ngại nào cả. “Ô, anh nói với họ, chỉ cho gái xinh vào.” Mặc Tây Quyết nói một cách rất thư thái rồi quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc cười lên, “Chúc mừng em nhé, em được họ chọn là mĩ nữ rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc ngây người một lúc, rồi mới phản ứng lại, cười mắng, “Im nào! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gi?”
“Đúng là như thế, em không tin à? Nhưng anh thì tin.” Mặc Tây Quyết vẫy tay rồi vòng tay qua vai cô vào phòng chiếu phim, “Mau đi thôi, sắp chiếu rồi.”
Cô đành cho đó là sự thật, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, được người khác khen là mĩ nữ, bất luận là bất kỳ cô gái nào đều sẽ thấy rất vui.
Phòng chiếu phim rất lớn, Ngôn Tiểu Nặc chọn vị trí trung tâm nhất ở hàng ghế thứ để ngồi xuống, và chỗ đó là vị trí xem phim tốt nhất.
Mặc Tây Quyết ngồi cạnh cô. “Hay là, để những người đã mua vé rồi vào xem đi?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi mở nói với Mặc Tây Quyết một câu.
Mặc Tây Quyết coi như không để ý, “Tại sao? Anh không muốn nghe thấy tiếng la hét của con gái.”
Tự kiêu!
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nói xấu anh một tiếng, nhưng nghĩ lại, dường như đúng là như vậy. “Không phải anh có đeo kính sao? Chút nữa ánh đèn tắt đi, chẳng ai nhìn thấy ai cả.” Ngôn Tiểu Nặc thử thuyết phục anh, “Bộ phim phải được mọi người cùng xem thì mới có không khí, nếu như này, không bằng mua một băng đĩa về nhà xem còn hơn.”
“Anh từ trước tới nay không xem đĩa, chất lượng hình ảnh kém.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, hoàn cảnh lúc này là tốt nhất, không có ai cả, chỉ có anh và cô.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì đưa tay vuốt lên trán và nói, “Thực ra xem phim nhưng cũng không phải là xem phim”
“Vậy thì xem cái gì?” Mặc Tây Quyết quay sang nhìn cô, “Lẽ nào là xem người sao?”
Đôi mắt đen của anh rực lên, gần như vậy có thể nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của anh.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mặt cô hơi đỏ và nói, “Anh nghĩ mà xem, người khác tốn tiền mua vé, có lẽ vì muốn có thời gian giải trí với những người bạn mà họ thích, có thể là muốn xem diễn xuất của thần tường mà họ yêu thích, việc huỷ vé bất chot như vậy, chang có lý gì cả.”
“Vậy em định nói anh không có lý sao?” Ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết tối sầm lại tỏ vẻ không vui. “Chúng ta cho họ vào đi.” Ngôn Tiểu Nặc hiểu rất rõ tâm trạng của những người đó, vốn dĩ rất mong đợi nhưng lại bị thất vọng, cô cảm thấy có chút hơi quá tiếc nuối. “Vẫn nói hộ cho họ sao.” Biểu cảm của Mặc Tây Quyết càng trở nên mất vui, “Anh đang hỏi em đấy, đừng có chuyển chủ đề.”
Mặc Tây Quyết đang tập trung nhìn vào cô, đối với anh chàng này nên tránh nặng thành nhẹ là ưu tiên hàng đầu. “Em đâu có nói anh, không phải anh nói đó là cách làm của ông chủ ở đây sao?” Đôi mắt to của Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp, có một sự ngộ nghĩnh đáng yêu khó tả thành lời.
Mặc Tây Quyết khẩy môi một cái, “Hư, coi như em phản ứng nhanh.”
Nói xong anh lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại, “Cho những người xem phim này vào đi.”
“Em biết anh là người tốt nhất mà.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cuối cùng cũng nhẹ nhõm, trong ánh mắt trà đầy ý cười, “Ưm!”
Có thể dừng có động một tý là hôn cô ở nơi công cộng được không, chút nữa sẽ có rất nhiều người tới. Mặc Tây Quyết si mê vẻ đẹp của cô, cho đến khi bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói vang lên anh mới buông cô ra.
Sau đó nhanh như chớp anh vội vàng đeo kính và khẩu trang lại, lần này thì không ai có thể nhận ra Mặc Tây Quyết, nhưng không ai có thể làm ngơ với bộ quần áo đắt tiền và ánh hào quang bất khuất trên người anh. Có một cô gái khá xinh xắn bước tới nói với Mặc Tây Quyết, ” Anh ơi, chỗ ngồi bên cạnh anh có người ngồi chưa?”
“Rồi.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng tung ra một chữ. “Ưm.” Nữ sinh đó khá xấu hổ cười một cái, “Vậy xin lỗi làm phiền anh rồi.”
Là một người đẹp được công nhận như Ngôn Tiểu Nặc cũng gặp phải tình huống này, có điều là một người đàn ông đến mục đích để làm quen, “Người đẹp, ở đây không có ai ngồi chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp trả lời thì Mặc Tây Quyết đã trả lời, “Hàng ghế này đều bị tôi gao gói hết hết rồi, anh nếu không có chỗ để ngồi có thể ngồi trên lối đi.”
Người đàn ông đó có vẻ cũng là một người tốt, nghe những câu nói không hay đó lập tức nổi khùng lên, “Trời a, anh là ai thế? Nói năng phái để ý một chút biết chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ nói thầm trong bụng, lần này thì xong đời rồi. Mặc Tây Quyết nói vào tai nghe Blutooth, lạnh lùng nói, “Ở đây có một con ruồi, đu nó ra ngoài ngay cho tôi.”
Người đàn ông đó không biết chuyện gì đang xảy ra, hai giây sau thì có mấy người vệ sĩ mặc bộ quần vest màu đen xuất hiện.
Những người tới xem phim đều phải vội vàng nhường đường, giống tự tránh nạn vậy. “Cậu chủ” Người vệ sĩ đứng đầu cúi lưng nói với Mặc Tây Quyết.
Ngón tay của Mặc Tây Quyết chỉ vào người con trai đó, mấy người vệ sĩ lập tức lôi người con trai đó ra ngoài.
Ngoài Ngôn Tiểu Nặc ra, mọi người đều bị sốc. Mặc Tây Quyết nắm lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc một cách không ngại ngùng giống như người bảo vệ vậy.
Không còn sự hỗ loạn và ồn ào nào giống như trước đó nữa, những người xem phim giống như đang dự một buổi khai giảng vậy, tất cả đều rất im lặng.
Ngôn Tiểu Nặc phát hiện cô và Mặc Tây Quyết trở thành trung tâm của sự chú ý, tạo thành một vòng trong lớn không ai dám lại gần.
Cô thở một hơi dài, lúc này, tấm màn hình trắng to lớn đã bắt đầu chiếu quảng cáo rồi, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.