Sáng sớm, ánh nắng ấm áp và thời tiết hiểm khi đẹp như vậy, căn biệt thự lớn nhất ở Hằng An, ánh mặt trời chiếu vào tấm rèm cửa mỏng màu trắng sữa. “Đến giờ dậy rồi.”
Một giọng nam trầm ẩm và gợi cảm, kèm theo nụ cười và cảm giác nuông chiều. “Không thích.” Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc mang chút hờn dỗi, rồi nhìn vào ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết thấy nụ cười đùa giễu của anh rồi cô quay người lại.
Cười cười cười, chỉ biết cười!
Tối qua cô quá mệt mỏi, anh còn vui vẻ không chút mệt mỏi kéo cô tiếp tục “Thử cái mới”. Đến khi thấy thoả mãn thì thôi, khiến cho vòng eo của cô giờ vẫn còn đau nhức.
Nghĩ đến đây trong lòng đột nhiên thấy chán nản, cô kéo chăn chùm lên đầu, cuốn người cô giống như một cái nhộng tắm, cũng không buồn quan tâm Mặc Tây Quyết có chăn hay không. “Được rồi.” Mặc Tây Quyết thấy bộ dạng giống như con đà điểu của cô thấy rất đáng yêu, sờ lên vòng bụng nép phẳng của cô. “Buồn!” Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, cơ thể hơi cọ quạy, “Đừng nghịch nữa!”
Tiếng cười ròn khúc khích, cơ thể mềm ra như tuyết, khiến cho dục vọng trong người Mặc Tây Quyết lại trỗi dậy. “Tiểu Nặc!” Mặc Tây Quyết gọi tên cô nhỏ nhẹ, cánh tay bắt đầu dùng lực, rồi ôm lấy cô vào trong lòng.
Anh phát hiện, chỉ cần anh gọi cô là “Tiểu Nặc”, thì cô liền ngoan ngoãn nghe lời. Có thể vì cô thích anh gọi cô như vậy, như vậy cô thấy rất vui.
Nghĩ đến làm vậy sẽ khiến cô vui, trong lòng Mặc Tây Quyết có một cảm giác phẩn khích và cảm giác đạt được mục đích như ý muốn.
Cảm giác đó như thể mang đến cho anh một cảm giác thôi thúc, rồi cơ thể cô hiện lên những vệt đỏ hồng, trông rất mềm mại.
Anh chàng này lần nào cũng dùng chiêu trò này. “Mệt quá, anh dừng lại đi.” Ngôn Tiểu Nặc càng lúc càng thấy anh mạnh mẽ cô bắt trở nên sợ hãi. “Em không cần động đậy là được.” Mặc Tây Quyết thấy cô kháng cự, nên nhẹ nhàng dỗ dành cô. Anh muốn dừng lại nhưng cơn dục vọng trong người không muốn anh dừng lại.
Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy đã là giờ sáng. Vừa hay thấy Mặc Tây Quyết từ trong nhà tắm bước ra, cô túm lấy chiếc gối đầu vứt về phía anh. “Vừa sáng sớm mà em muốn giết anh sao?” Mặc Tây Quyết nhanh chóng bắt lấy chiếc gối và nói. “Mấy giờ rồi mà sớm?” Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, con người này thật là. “Em thấy không sớm sao?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng trèo lên giường, “Vậy chúng ta tiếp tục tiếp nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc quên đi cơ thể đang đau mỏi của cô, lấy sức đẩy người anh ra, rồi nhanh chóng bước xuống giường, chạy vội vào nhà tắm rồi đóng vội cửa lại.
Chết tiệt, dạo gần đây hay thường xuyên làm chuyện đó, cô sợ bị có thai.
Cô mở ngăn kéo ở dưới cùng của bồn rửa mặt, trong ngăn kéo cô phủ một lớp khăn nhung, dưới lớp khăn nhung là thuốc tránh thai.
Lần trước cô cá cược với Mặc Tây Quyết bị thua, biết được không thể mua được ở hiệu thuốc, cô đành phải đổi địa chỉ đến trường học, và mua thuốc trên một app khác.
Cô nhất định không được có thai.
Tắm xong bước ra ngoài, có một vòi nước uống trực tiếp ngya cạnh phòng tắm, cô liền lấy nước và uống thuốc.
Cô tuyệt đối không được có thai.
Tầm xong cô bước ra mặc quần áo lên người còn Mặc Tây Quyết thì đã ngồi vào bàn ăn chờ cô rồi.
Hệ thống lò sưởi trong nhà rất ấm áp, Ngôn Tiểu Nặc chi mặc một chiếc áo len mỏng trong nhà, và chiếc váy kẻ sọc màu xanh đậm làm bật lên dáng vóc xinh đẹp của cô.
Chiếc áo len cao cô của cô vừa hay có thể che đi những vết hằn đó trên cổ, thần thái nhẹ nhàng và dịu dàng, trên hàng lông mày hiện lên chút mệt mỏi.
Thấy Mặc Tây Quyết nhìn cô với vẻ mặt tươi cười đùa giễu, cô không kìm chế được mặt đó lên rồi lườm anh lấy một cái.
Trên gương mặt của Mặc Tây Quyết mang theo ý cười, “Hôm này phải ra ngoài sao?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Vâng, bà ngoại nói muốn xuất viện nên em đến đón bà xuất viện.”
“Xuất viện?” Hàng lông mày của Mặc Tây Quyết hơi nheo lại, nụ cười trên gương mặt anh dần dần đọng lại, “Mới ở được có hai ngày mà?” Giọng nói của anh lạnh lùng đến nỗi khiến cho Ngôn Tiểu Nặc bất giác run lên. “Nắm viên cũng khá lâu rồi, khó tránh khỏi tâm trạng không thoải mái.” Ngôn Tiểu Nặc cố gắng làm dịu bầu không khí lại, “Có lẽ về nhà, sẽ khiến cho tâm trạng tốt lên phần nào.” Mặc Tây Quyết không nói gì, nhưng biểu cảm của anh có chút nghi ngờ, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc rất khó đoán.
Anh dùng bữa sáng xong rồi rời đi luôn, Ngôn Tiểu Nặc thu dọn đồ ăn trên bàn, khoác lên mình một chiếc khăn choàng rồi đến Holy Land.
Xe của cô lái tới tận tới cửa toà nhà bệnh nhân, trên thực tế, có rất nhiều người trị bệnh ở đây, nhưng được phép lái xe vào tới tận nơi chỉ có Mặc Tây Quyết là được quyền làm vậy.
Bà ngoại đã thay xong quần áo mặc hàng ngày, thu dọn đồ đặc sạch sẽ và đang chờ cô, khi thấy cô đến thì không thể không giật mình.
Người thiếu nữ trước mắt vẫn xinh đẹp thanh lệ như vậy, nhưng cô có một kiểu khiến người khác phải nể phục.
Có lẽ do vòng eo duyên dáng của cô vô tình giống như cành liễu đung đưa trước gió, rất mềm mại déo dai mà không bị thổi gãy. “Tiểu Nặc, con mua chiếc khăn choàng này ở đâu vậy?” Đột nhiên trong mắt bà ngoại tràn đầy nghi ngờ và cau mày lại.