Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 178

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Tây Quyết đưa cô về biệt thự Hằng An, hai người đều im lặng không nói gì.

Nhìn Ngôn Tiểu Nặc trông như không có gì xảy ra, cô thư thái thay quần áo, tắm rửa sau đó thì độc những quyển tạp chí mới đem tới.

Còn Mặc Tây Quyết thì ở trong phòng đọc sách sử lý công việc. Nhưng dường như cả hai người không được tập trung cho lắm.

Mặc Tây Quyết cảm thấy có chút khó chịu trong người, đã hơn phút trôi qua mà chưa nghe thấy tiếng gọi của cô.

Anh “phịch” một tiếng úp máy tính vang lên, anh đứng dậy bước nhanh vào trong phòng ngủ.

Cánh cửa sổ lớn trong phòng ngủ có ánh sáng chiếu vào trông rất sáng sủa, có một chiếc ghế gỗ đàn hương trước cửa sổ, Ngôn Tiểu Nặc cuộn tròn và ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bập bênh đó.

Mặc Tây Quyết nhanh chóng bước tới, muốn ôm cô lên giường nhưng lại sợ sẽ khiến cô tinh giấc.

Anh lấy một tấm chăn lông ngỗng mềm đap lên người cho cô. “Mặc Tây Quyết, đồ xấu xa…” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên mơ ngủ rồi nói ra ngoài, “Tại sao…”

Mặc Tây Quyết im lặng nhìn cô, một lúc anh đưa tay lên sờ lên trán của cô.

Cô ngủ không được ngon cho lắm, khi anh động vào cô thì cô liền tỉnh dậy, đôi mắt trong sáng to tròn nhìn anh.

Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy trong lòng anh trở lên mềm mại hẳn lên, “Lên giường đi ngủ đi.”

Khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên và không nói gì. “Anh sẽ không động vào em, em ngủ đi.” Mặc Tây Quyết hiếm khi đi ngủ mà không thể hiện lên ý đùa giỡn với cô.

Cô vừa tỉnh dậy, thì cơ thể bị Mặc Tây Quyết giữ chặt lại, đè lên giường.

Đôi môi mỏng của anh khẽ hôn lên làn môi đỏ hồng của cô. “Anh đến công ty đây, về nàh anh muốn ăn cơm em nấu.” Mặc Tây Quyết hôn cô một hồi rồi nói nhỏ nhẹ. Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn vâng lời, “Vâng.” Anh nhẹ nhàng chạm vào mũi cô rồi mới đi làm. Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mở to tròn vì kinh ngạc, rồi ngủ thiếp đi trong vô thức.

Khi tỉnh dậy đã là giờ chiều, cô ngồi dậy rồi đi rửa mặt, rồi vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn tối cho Mặc Tây Quyết.

Cô nấu vài món ăn, có cả canh và đồ tráng miệng, khi làm xong cô dùng những chiếc hộp giữ nhiệt và đặt chúng trên bàn ăn.

Nhưng cô không hề chờ Mặc Tây Quyết trở về, mà chỉ thu dọn một chút đồ đạc, và bắt taxi đến bến tàu.

Thực ra, khi vừa trở về, cô nhân lúc Mặc Tây Quyết ở trong phòng đọc sách đã mua xong vé tàu về Liên Sơn.

Ngồi trên xe, bàn tay cô sờ lên chiếc điện thoại mà anh tặng cô, thực ra chiếc điện thoại mới cô để ở trong ngăn tủ ở phòng ngủ, chiếc điện thoại cũ này cô luôn dùng bên mình.

Mặc Tây Quyết cũng biết điều đó, nhưng anh thấy rất vui.

Hình nền điện thoại là hình ảnh hai người chụp chung với nahu khi ở dưới gốc cây ước nguyện, cũng là tấm ảnh duy nhất của họ. Mặc Tây Quyết từ lúc đó đã thay đổi, anh nói sau này sẽ dẫn cô đi chơi và chụp thật nhiều ảnh cùng nhau.

Ngôn Tiểu Nặc khoá lại màn hình điện thoại và cất nó vào trong túi.

Chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh, cô nhìn ra những cánh đồng và hàng cây qua tấm cửa sổ và trong lòng không thể tĩnh lặng lại.

Bầu trời càng lúc càng tối lại, sắp không nhìn thấy gì nữa cả, có lẽ anh cũng về tới biệt thự Hằng An rồi cũng nên. Không biết anh có nổi giận lên hay không nữa, sẽ dùng đủ mọi cách để đi tìm cô không.

Nhưng cô không thế bỏ lại bà ngoại một mình mà không quản.

Ngôi nhà của Ngôn Tiểu Nặc ở phía tây Liên Sơn, cô xuống bến tàu vẫn phải ngồi xe khách để về Liên Sơn.

Khoảng giờ tối cô đã đứng trước sân nhỏ trước nhà của cô, cánh cửa đang khoá, cô gõ nhẹ vào cửa. Lập tức có giọng của dì Lữ vang lên, “Đến đây, đến đây.”

Thấy Ngôn Tiểu Nặc dì Lữ rất vui, “Bác Lâm, Tiểu Nặc đã về rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc chào dì Lữ rồi bước vào trong sân. Bà ngoại đứng dưới mái nhà, thấy cô trở về, hiện lên một nụ cười, “Mau vào nhà ăn cơm đi.”

Bụng của Ngôn Tiểu Nặc đã đói từ lâu, nhưng trong lòng đầy chuyện không vui khiến cô không còn tâm trạng để ăn uống. Bà ngoại cười với cô, có phải như vậy là đã tha thứ cho cô rồi không?

Cô có chút hơi do dự.

Bàn tay cô bị bà ngoại kéo lại, sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của cô. “Đứa cháu này, đứng đó làm gì vậy? Mau vào đi, đừng để bị lạnh.” Bà ngoại kéo cô vào trong nhà. Ngôn Tiểu Nặc bước vào tỏng nhà, đang định cười giày. “Không phải thay đâu, ăn cơm đã.” Bà ngoại nhìn dáng vẻ cúi đầu buồn rầu của cô, cảm thấy rất hối hận.

Buổi sáng không nên nói những lời nghiêm khắc quá với cô.

Bà giơ tay ra rồi vuốt ve lên mái tóc của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kèm nén nước mắt đang trực sẵn trong mắt, rồi khẽ gật đầu, ngồi xuống ăn cơm. “Mau ăn đi.” Dì Lữ cười và nói, “Tay nghề nấu ăn của bà cháu ngôn hơn di nhiều, bác ấy nói cháu thích ăn canh khoai tây, di đang nấu rồi, sắp xong rồi.”

Bà ngoại tự tay nấu canh khoai tây chờ cô về… Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mạnh, không để cho nước mắt chảy ra, Bà ngoại và dì Lữ nhìn nhau, rồi tự nhiên đồng thanh thở dài.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ăn một chút thức ăn, rồi lại uống một ngụm canh khoai tây, rồi đặt chiếc đũa xuống. “Cháu mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi, những thứ này cứ để dì thu dọn.” Di Lữ thấy Ngôn Tiểu Nặc đang định thu dọn thì ngăn lại, dành lại bát đũa rồi bế đi.

Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc khăn lau qua bàn ăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio