Xe dừng ở trước cửa căn biệt thự song lập ba tầng của khu biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc đứng trước căn biệt thự này thấy có chút mông lung, mặc dù căn biệt thự này không thể so bì với tòa lâu đài Đế Chi kia nhưng cũng vô cùng khí thế, nơi này nhìn qua cũng biết là nơi ở của người có tiền, cổng của tiểu khu còn có thẻ chuyên dụng vào cổng, không phải là người sống ở đây thì không có tư cách được vào.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy trên giấy chứng nhận bất động sản viết, mỗi mét vuông nghìn nhân dân tệ, tổng cộng hơn mét vuông, tay cô hơi run.
Quan trọng hơn là, căn biệt thự này bây giờ quyền sở hữu thuộc về mình.
“Em không thích lâu đài kia, vậy thì em ở đây đi.” Mặc Tây Quyết hỡ hững nói, liếc nhìn cô một cái: “Sau này đây chính là nhà của em.”
“Đây là nhà tôi? Ý gì vậy?” Đôi mắt sáng như sao của Ngôn Tiểu Nặc nhìn hắn, rõ ràng là chưa kịp phản ứng.
“Ý là căn nhà này thuộc về em, sau này em muốn cho ai vào thì vào.” Ngữ khí của Mặc Tây Quyết hỡ hững, nhìn thấy khuôn mặt cô chớp mắt thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, vậy sau này cô có thể viết ngoài cửa là Mặc Tây Quyết không được vào?
“Đương nhiên tôi có thể tùy ý ra vào.” Mặc Tây Quyết đặc biệt thêm một câu, đôi mắt đen lóe lên ý cười.
Niềm vui của Ngôn Tiểu Nặc vừa mới xuất hiện liền lập tức vụt tắt, cô lặng lẽ nhận lấy giấy chứng nhận nhà đất, nhà của cô… thôi được rồi, cô lười giải thích với Mạc Tây Quyết, hắn muốn thế nào thì muốn.
“Giờ thì nên nghe lời rồi chứ?” Mặc Tây Quyết ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô: “Nên nghỉ ngơi thôi, mai em còn phải đi học.”
Ngôn Tiểu Nặc đảo mắt nhìn quanh căn phòng vô cùng rộng, sống ở đây làm cô cảm thấy lạnh lẽo.
“Sao không nói gì? Có phải là cảm động quá rồi không?” Mặc Tây Quyết đè cô trên giường, vỗ nhẹ vào trán cô.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, chấn động thì có chứ cảm động thì… chả qua chỉ là đổi cái lồng khác mà thôi.
“Hử?” Mắt Mặc Tây Quyết nhíu lại, bầu không khí dần dần trở lên nguy hiểm: “Nói đi.”
“Cảm ơn” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng đáp lại một câu.
“Nghe không giống cảm ơn.” Lực cánh tay của Mặc Tây Quyết dần mạnh lên, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc run lên: “Cảm ơn anh, tôi rất thích chỗ này.”
Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ hôn cô, Ngôn Tiểu Nặc than thầm, mặc hắn làm gì thì làm.
Quyến rũ tràn ngập phòng.
Sáng sớm hôm sau, khi cô mở mắt dậy, Mặc Tây Quyết đi lúc nào cô cũng không hay. Ngồi dậy dụi mắt cô mới phát hiện căn phòng này hoa lệ đến chói mắt, dưới ánh mặt trời lại càng sang trọng.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, đều là tiền làm ra cả, sau đó dậy thay quần áo rồi đi nấu đồ ăn sáng.
Sau khi ăn xong một quả trứng ốp và một cốc sữa thì chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mở cửa thì thấy một chiếc Lambo mới toanh đừng trước mặt cô, quản gia Duy Đức vẫn đang đứng cạnh chiếc Lambo đó.
“Quản gia Duy Đức làm gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.
“Cô Ngôn, cậu chủ dặn kỹ rằng đây là chiếc xe riêng chuyên đón cô.” Nụ cười của quản gia Duy Đức rất hiền hòa.
“Ừm” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nghĩ một lúc: “Cảm ơn anh.”
“Thời gian không còn sớm nữa, cô nên đi học thôi.” Quản gia Duy Đức dường như đang nhắc nhở cô: “Có nên ngồi xe đi hay không?”
Nơi đây cách đại học S không xa, đi bộ chỉ năm phút, ngồi xe có phải là hơi khoa trương không?
Nhưng hắn đặc biệt tặng cô chiếc xe này, nếu không đi thì hẳn sẽ tức giận, thiệt thòi vẫn là bản thân mình.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy chú vất vả rồi.”
Quản gia Duy Đức cười: “Không sao, cô lên xe đi.” Cô Ngôn quả thật thông minh.
Ngôn Tiểu Nặc lên xe, chớp mắt đã đến trước tòa giảng đường của đại học S.
Cô vào trong lớp, mọi người đã ngồi kín rồi, đứng trên bục giảng là cô giáo đeo kính đen, nhìn rất nghiêm khắc.
“Em tên gì? Không biết là đã đi muộn nửa tiếng rồi sao?” Cô giáo chất vấn Ngôn Tiểu Nặc một cách tức giận.
Lúc đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ: “Em tên là Ngôn Uyển Cừ, em xin lỗi ạ.”
Cô giáo nghe thấy lời của Ngôn Tiểu Nặc liền bất ngờ một chút, sau đó cười trừ nói: “Vậy em mau về chỗ ngồi đi.”
“Thưa cô, em đến muộn…” Ngôn Tiểu Nặc hơi choáng trước sự chuyển biến thái độ của cô giáo.
“Nửa tiếng không tính là muộn, nhanh ngồi vào đi.” Cô giáo cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của các bạn trong lớp, gật gật đầu rồi vội vàng tìm chỗ ngồi, đè nén sự nghi hoặc trong lòng.
Mọi người đều rất hiếu kỳ về sự xuất hiện của cô, không hiểu tại sao một cô giáo trước nay đều nghiêm khắc mà lại khoan dung với cô như vậy.
“Đừng nhìn nữa, tập trung nghe giảng, nếu không sẽ trừ hết điểm!” Cô giáo nói một câu, mọi người lập tức quay đầu lại nghe giảng.
Ngôn Tiểu Nặc đè nén sự nghi hoặc trong lòng, bắt đầu nghe giảng.
Hết một tiết đã sắp đến trưa, cô đứng dậy đi vệ sinh, lúc rửa tay ở bồn rửa bị một nữ sinh va phải, Ngôn Tiểu Nặc không đứng vững, suýt ngã.
Nhưng cô không bị ngã, bởi vì có một nam sinh đã nhanh tay đỡ lấy cô.