Ngôn Tiểu Nặc túm chặt lấy vai anh, nói liên hồi, “Mặc Tây Quyết, thả em xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
“Anh không có gì để nói!”
Mặc Tây Quyết cảm thấy phổi mình như sắp bùng nổ vì cơn thịnh nộ, vậy mà người phụ nữ này lại nói cô không phải người của mình.
Chỉ nghĩ tới anh đã cảm thấy uất ức.
“Mặc Tây Quyết, anh làm thế này em khó chịu, anh đặt em xuống, em có lời muốn nói với anh.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy dạ dày mình sắp bị anh đè bẹp.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng, “Khó chịu? Anh sẽ khiến em dễ chịu ngay lập tức!”
Ngôn Tiểu Nặc vừa ngại ngùng vừa tức giận, cúi đầu cắn vào vai anh.
Cách một lớp áo khoác của anh, anh chỉ coi như cô đang gãi ngứa cho anh.
Mặc Tây Quyết đưa cô đến hầm đỗ xe, bảo vệ nhìn thấy tổng giám đốc vác một người phụ nữ bước ra từ trong thang máy, giật nảy mình, vội vàng hỏi, “Tổng giám đốc, anh đang?”
“Đứng đây canh, không cho phép ai bước vào.”
Mặc Tây Quyết nói một câu rồi bước đi.
Ngôn Tiểu Nặc liền bị anh vứt vào ghế sau ô tô, tài xế cũng giật mình, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Mặc Tây Quyết lạnh lùng ra lệnh, “Anh cút ra chỗ cửa thang máy!”
Tài xế vội vàng kéo cửa xe ra rồi biến mất với tốc độ ánh sáng.
Ngôn Tiểu Nặc nhân lúc cửa xe chưa bị khóa lại định nhảy xuống xe, ai ngờ tay cô còn chưa sờ vào cửa xe, đã bị Mặc Tây Quyết lôi vào lòng, bờ môi mỏng ghì lên đôi môi đỏ hồng của cô, mang theo nguồn sức mạnh to lớn khiến cô không thế nào vùng vẫy nổi.
Tấm lưng mỏng manh bị đè lên hàng ghế sau, bàn tay to lớn túm chặt lấy gáy cô, Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay.
“Xoẹt”
Bộ trang phục dạ hội bị xé rách, đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết bừng lên ngọn lửa phẫn nộ và tình ý, phát ra ánh sáng lấp lánh trong chiếc xe tối tăm, còn sáng hơn cả ánh đèn bên ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc vừa định lên tiếng, đôi môi lại một lần nữa bị hôn ghì lên, tiếp đó cơ thể liền cảm thấy đau đớn, một cảm giác nhục nhã dâng trào trong lòng.
Má cô ướt đẫm, giọt nước mắt rơi lên môi anh, anh cảm nhận được có chút đẳng và có chút mặn.
Động tác dữ dội của cơ thể bỗng ngừng lại một lúc, cô bị anh nhéo cằm, giọng nói lạnh lùng, “Cảm thấy oan ức?”
Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt, trong đôi mắt chỉ cảm thấy sự đau đớn, trong ánh mắt có thể nhìn thấu được đúng sai lấp lánh một tia sáng yếu ớt, Mặc Tây Quyết bỗng cảm thấy mất hứng.
Chỉnh đốn lại quần áo, anh lấy tai nghe bluetooth ra, trong giọng nói chỉ toàn là sự mệt mỏi, “Về Hằng An” . ngôn tình hài
Lúc tài xế nhận được tin tức vẫn còn đang băn khoăn, tổng giám đốc kết thúc nhanh vậy sao……
Thế nhưng lúc anh kéo cửa xe ra mới biết mình đã lầm, bầu không khí không có gì bất thường, ngược lại còn tràn đầy không khí lạnh lẽo khiến người khác ngạt thở.
Tài xế lén lút lau đi mồ hôi trên trán, cẩn thận lái xe về Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, Mặc Tây Quyết lại bình thản ra lệnh một câu, “Về tòa lâu đài”
Sau đó là một âm thanh đóng cửa xe, tiếp đó chiếc xe khởi động, ra khỏi cống chính của Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc ngây ra nhìn anh rời khỏi, cơn gió lạnh lẽo thổi qua cổ mình, như thể có một dòng chảy lạnh lão đang chảy trong cơ thế mình, lạnh thấu tứ chi và toàn thân.
Cô khép cổ áo khoác da chồn lại, quay người mở cửa nhà rồi bước vào.
Cơ thể bỗng cảm thấy ấm áp, giống như cái ôm của Mặc Tây Quyết, thế nhưng chỉ là hệ thống sưởi sàn nhà mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc bật công tắc trên tường, trong phòng khách lập tức bừng sáng. Cô tháo giày cao gót, cởi áo khoác lông chồn ra, bộ trang phục dạ hội màu xanh nước biển dưới lớp áo khoác đã bị Mặc Tây Quyết xé rách.
Cô liên cởi quần áo ra, rồi đi vào nhà tắm tắm rửa.
Trong lòng nghĩ về những lời nói của Mặc Tây Thần, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ có lòng tham sao? Ngôn Tiểu Nặc không biết, lúc cô một mình ở Liên Sơn, thật sự rất nhớ anh, lẽ nào chỉ là quen với việc anh ở bên cạnh mình? Bỗng nhiên cô bắt đầu khinh thường mình, từ khi nào đã trở nên hư hỏng như vậy? Dòng nước ấm nóng xối từ đầu xuống, cô dùng tay che mắt mình.
Bước ra từ trong nhà tắm, cô nhìn thấy chiếc điện thoại được vứt trên giường, cầm lên xem, bên trên không có gì cả.
Mặc Tây Quyết thật sự đã nổi giận, đến cả một tin nhắn cũng không gửi cho cô.
Cô mở phần soạn tin nhắn, đánh một dòng tin nhắn, nhưng lại do dự rất lâu trên phím gửi.
Cuối cùng, cô xóa đi từng chữ từng chữ một của dòng tin nhắn đã được soạn xong.
Nằm trên giường nhìn trần nhà, cô đang ngây ra, điện thoại bỗng reo lên.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh nhẹn liên túm lấy điện thoại xem, nhưng không phải là Mặc Tây Quyết, mà là một số điện thoại bàn lạ.
Cô trượt nút nghe, “Alo?”
“Cô Ngôn, xin hỏi cô có biết A Quyết đi đâu rồi không?”
Là Mặc Tây Thần.
Ngôn Tiểu Nặc liên đứng bật dậy, “Anh ấy nói là về tòa lâu đài, vẫn chưa về sao?”
“Bây giờ là giờ tối, không thế tắc đường, từ Hằng An đến tòa lâu đài chỉ mất phút, thể nhưng xe của A Quyết không hề xuất hiện trong phạm vi của tòa lâu đài.”
Giọng nói Mặc Tây Thân rất bình tĩnh, còn trái tim Ngôn Tiểu Nặc lại bắt đầu đập mạnh.
Mặc Tây Quyết đã rời khỏi Hằng An sắp gần một tiếng đồng hồ rồi, anh ấy có thể đi đâu được? Ngôn Tiểu Nặc không thể chờ đợi được nữa, ngắt điện thoại gọi cho số của Mặc Tây Quyết, tuy gọi được vào số máy, nhưng lại không có ai bắt máy.
Cô liên tục gọi rất nhiều cuộc điện thoại vẫn như vậy.
Trong lòng giống như nham thạch đang sôi sục, cô cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng Mặc Tây Quyết đi khắp nơi để tìm cô, bỗng nhiên lòng đau như cắt.
Ngôn Tiểu Nặc liền xông ra khỏi cửa chính, rời khỏi Hằng An, cánh cổng trống trơn, Mặc Tây Quyết sẽ đi đâu được? Anh đã nói là sẽ về tòa lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc quay về lái xe đi men theo con đường về tòa lâu đài tìm, mở đài phát thanh giao thông, nghe những tin tức về từng đoạn đường.