“Em định tham gia buổi đấu giá Sothebys sao?”
Sau cùng giáo viên nước ngoài hỏi một câu.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng ạ”
“Vậy thì thật là một cơ hội hiếm có.”
Khuôn mặt giáo viên nước ngoài nở nụ cười, “Cố lên, em sẽ mở mang được rất nhiều”
“Cảm ơn”
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc đã dậy từ rất sớm, Mặc Tây Quyết còn đang năm trên giường, liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức, nhíu mày: “Em dậy sớm như thế làm gì?”
“Không phải đi máy bay đến đó sao?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa kiểm tra lại trang phục của mình vừa hỏi.
“Đúng là đi máy bay, thế nhưng cũng không cần thiết phải dậy sớm như vậy, mới giờ”
“Còn phải đến sân bay, kiểm tra an toàn, đúng rồi! Còn chưa mua vé máy bay nữa! Xong rồi xong rồi, anh mau dậy đi, chúng ta mau chóng đi mua vé!”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đến mức bước chân cũng trở nên gấp gáp, kéo cánh tay Mặc Tây Quyết để lôi anh dậy.
Mặc Tây Quyết bật cười bởi dáng vẻ của cô: “Đồ ngốc, chúng ta ngồi máy bay chở khách cá nhân đi, không cần mua vé.”
Ngôn Tiểu Nặc tròn mắt kinh ngạc, mãi mới định thần lại: “Mặc Tây Quyết, sao anh không nói sớm!”
Khiến cô phải dậy sớm như thế này, cô vẫn còn đang buồn ngủ.
Mặc Tây Quyết thấy cô nhíu mày liên biết cô đang hối hận vì dậy sớm như vậy, xoa tóc cô, “Giúp anh lấy quần áo”
“Anh không ngủ nữa sao?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi, “Không phải còn sớm sao?”
“Không ngủ tiếp được rồi”
Mặc Tây Quyết cười, “Lên máy bay vẫn có thể ngủ tiếp”
“ừm? Ngôn Tiểu Nặc mở tủ quần áo lấy giúp anh một bộ áo gió kẻ caro màu đen trắng, quần dài màu đen rồi đưa cho anh. “Không ngờ anh lại có một chiếc áo như vậy.”
Mặc Tây Quyết mặc chiếc áo gió kẻ caro lên, bỗng chốc có một cảm giác tỏa sáng.
“Mặc cái này trông trẻ trung.”
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt đầy tinh nghịch.
Ngôn Tiểu Nặc nhướn mày, “Vừa hay phù hợp với em”
Hôm nay Ngôn Tiểu Nặc mặc váy kẻ caro màu hồng, cô mới ý thức được ý nghĩa trong lời nói của Mặc Tây Quyết, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “Em đi chuẩn bị bữa sáng”
Mặc Tây Quyết cầm điện thoại lên xem tin nhắn mới nhận được, chau mày.
Dứt khoát vứt điện thoại sang một bên, không trả lời.
“Qua đây ăn sáng”
Ngôn Tiểu Nặc đứng trong phòng ăn, tay vẫn đang xếp dao nĩa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy sự mong đợi, Mặc Tây Quyết bỗng thấy mềm lòng, bước tới cùng ăn sáng với cô.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi anh: “Vừa nãy đang xem gì vậy?”
“Chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới”
Mặc Tây Quyết ngoạm một miếng trứng rán, “Món quà mà em hứa tặng anh đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc lườm, đây là đang đòi nợ sao? Chắc là việc anh đưa cô đi tham dự buổi đấu giá sang trọng đẳng cấp Sothebys. “Em vẫn đang nghĩ mà”
Ngôn Tiểu Nặc nói, “Em cũng không biết anh thích gì?”
“Chỉ cần là thứ em làm anh đều thích.”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói: “Đây là anh tự nói đấy”
Ăn sáng xong, Mặc Tây Quyết đưa Ngôn Tiểu Nặc đến sân đỗ máy bay tư nhân của nhà họ Mặc, máy bay chở khách cá nhân đã dừng ở đó để đợi rồi.
Ngôn Tiểu Nặc bước vào mới phát hiện, đây quả thực chính là phòng tổng thống, cái gì cũng có, bao gồm cả quần áo của cô, đồ dưỡng da, mỹ phẩm cô hay dùng……
Mất công cô tối qua còn sắp xếp hai va-li lớn, lại kiểm tra tận lần, chỉ sợ mình quên gì đó thì sẽ bất tiện.
Bây giờ xem ra, những thứ đó đều là dư thừa.
Chẳng trách mỗi lần Mặc Tây Quyết đi công tác ngoài điện thoại và người ra, thì không mang theo gì.
“Không phải buồn ngủ rồi sao?”
Mặc Tây Quyết khẽ cười, chỉ vào căn phòng phía trong, “Vào trong phòng ngủ đi ngủ, còn phải ít nhất là mười mấy tiếng nữa mới đến London”
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy có chút mệt, gật đầu, “Em ngủ một lát, nhớ gọi em.”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng cười: “Anh cũng đi ngủ”
Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm anh, đi thẳng vào phòng ngủ rồi ngủ.
Mặc Tây Quyết chỉ ôm cô đi ngủ mà thôi, Ngôn Tiểu Nặc quay người, ngủ say sưa.
Trong cơn mơ màng, hình như cô cảm giác được Mặc Tây Quyết đứng dậy đi nghe điện thoại, cụ thể nói gì thì cô không nghe rõ.
Ngôn Tiểu Nặc đang ngủ, bỗng nhiên tỉnh dậy.
Ngủ dậy phát hiện Mặc Tây Quyết ngồi trên chiếc sô-pha nhỏ bên giường, trong tay cầm một chiếc cốc sứ viền vàng, vậy mà anh lại yên tĩnh ngồi đó thưởng thức trà?
“Dậy rồi sao?”
Mặc Tây Quyết khẽ cười, “Em ngủ lâu thật, đi sửa soạn một chút, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Sao lại lâu như vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc vò đầu, “Không phải đã bảo anh gọi em dậy sao?”
“Em ngủ say, hơn nữa gọi em sớm như vậy thì có việc gì không?”
Mặc Tây Quyết khẽ nhấp một ngụm trà nói.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, “Em phải dậy để nghe tiếng Anh”
“Không cần thiết phải căng thẳng như vậy”
Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Em đừng lo lắng họ không hiểu, có lẽ em không hiểu em đang nói gì, thế nhưng chắc chắn họ có thể hiểu”
“Thật sự là như vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Ngôn Tiểu Nặc yên tâm, ăn trưa xong, quản gia Duy Đức mang tập tranh tuyên truyền tới.
Mặc Tây Quyết không xem, liền đưa cho Ngôn Tiểu Nặc.
Tập tranh ảnh được đóng bìa cứng, những bức ảnh trưng bày toàn diện các tác phẩm nghệ thuật sẽ tham gia đấu giá lần này, bên dưới còn có những dòng chữ thuyết minh đẹp đẽ.
Cô đã nhìn thấy chiếc bát gốm ngự dụng của Ung Chính, quả nhiên đẹp đến mức khiến người khác mê đắm.
“Sao không thấy bà chủ Toàn Cơ?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhớ ra, “Không phải là cô ấy cũng đi sao?”