Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 227

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ trước tới giờ Ngôn Tiểu Nặc chưa hề nhìn thấy Mặc Tây Quyết chủ động thăm hỏi ai, chứ đừng nói tới chuyện dịu dàng như vậy.

Bà lão này là ai?

Cô dùng ánh mắt tò mò nhìn Adele, và ánh mắt của Adele như một ánh đèn ấm áp, những người nhìn thấy bà ấy sẽ luôn có cảm giác thiện ý và ấm áp.

“Tôi rất khỏe.” Giọng nói của Adele dịu dàng như đàn cầm, và bà cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, tôi là người hầu của Công chúa Evelina, cậu chủ là con trai út của công chúa.”

Lúc này Ngôn Tiếu Nặc mới hiếu mọi chuyện, thì ra là người hầu của mẹ Mặc Tây Quyết, thảo nào Mặc Tây Quyết lại kính trọng bà ấy như vậy.

“Chào bà, cháu tên là Ngôn Uyến Cừ” Ngôn Tiểu Nặc nhe giọng nói.

“Adele, tôi muốn ăn bánh trái cây mà bà làm.” Mặc Tây Quyết nói: “Tôi và cô ấy ngồi trong sân một lúc.”

“Vâng” Adele trả lời, sau đó gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc rồi mới xoay người đi làm bánh.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ngồi trong sân, rõ ràng là buổi tối mùa đông, nhưng mà cô lại không cảm thấy lạnh.

“Kỹ thuật nấu nướng của Adele rất cừ, mỗi lần trước giáng sinh, bà ấy cùng mẹ anh làm bánh trái cây cho bọn anh ăn.” Mặc Tây Quyết dựa vào chiếc ghế, vắt tay lên trán, quay trở lại ký ức: “Ba anh em bọn anh sẽ quây quần bên cạnh bố mẹ cùng ăn bánh và nói chuyện.”

Trong đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc lộ ra sự ngưỡng mộ, đó là một bức tranh hạnh phúc mà

Cô không nhẫn tâm lên tiếng phá vỡ ký ức của anh, do đó chỉ ngẩng đầu lên xem trời. Bởi vì đang ở lưng chừng núi, ở trên bầu trời có bao nhiêu vì sao, không biết bố mẹ của cô sẽ ở đâu?

“Sau khi mẹ qua đời, anh cả đều ở bên cạnh bố, Tiếu Toàn đi du lịch khắp nơi, còn anh thì ở đây” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói, đôi mắt hướng về phía cô: “May là năm nay có em ở bên cạnh anh”

Ngôn Tiểu Nặc cười nắm lấy bàn tay anh.

“Cậu chủ, cô Ngôn, bánh đã làm xong rồi” Adele bưng ra một chiếc bánh đang lan tỏa mùi thơm.

“Thật là nhanh” Ngôn Tiểu Nặc nhìn chiếc bánh được làm một cách khéo léo kia, cô không kìm được khen một câu.

Adele cười: “Cậu chủ thích ăn bánh trái cây nhất, mỗi năm trước giáng sinh tôi đều chuẩn bị trước. Cô Ngôn thử đi”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, câm lấy chiếc thìa nhỏ xúc một miếng ăn, mùi vị thật sự rất tuyệt.

Ăn xong chiếc bánh, đột nhiên cô nói: “Mặc Tây Quyết, thực ra anh rất hạnh phúc.”

Mặc Tây Quyết nhìn cô.

Ngôn Tiểu Nặc đối diện với ánh mắt của anh: “Có rất nhiều người tốt quan tâm anh, anh hạnh phúc hơn em nhiều rồi”

Mặc Tây Quyết nhìn đôi mắt đen phát sáng lấp lánh của cô, trong lòng đột nhiên mềm mại như nước, anh ôm lấy cô vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu của cô, thấp giọng nói: “Anh vẫn muốn em toàn tâm toàn ý quan tâm anh hơn.”

Ngôn Tiểu Nặc hơi nhằm mắt lại, không trả lời anh.

Sáng hôm sau cô bước ra khỏi căn nhà gỗ, suýt chút nữa thì hét lên.

Chiếc sân hôm qua đã biến mất rồi, còn cả con đường bằng đá ngọc nữa, cô kinh ngạc hét lên: “Mặc Tây Quyết! Mặc Tây Quyết!”

Mặc Tây Quyết lôi cô lại, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây.”

“Sao chiếc sân đã biến mất rồi?” Ngôn Tiếu Nặc hốt hoảng: “Còn cả con đường nhỏ…”

“Đừng sợ, đây là một ngôi nhà có sơn vô hình, chỉ buối tối lên đèn mới có thể nhìn thấy” Mặc Tây Quyết xoa đầu an ủi cô: “Ban ngày tất nhiên là sẽ không thể nhìn thấy.”

Ngôn Tiểu Nặc thở hắt ra một hơi: “Dọa chết em rồi”

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng mà tại sao lại

làm như vậy?”

“Anh muốn bảo vệ Adele.” Mặc Tây Quyết chỉ lạnh

nhạt nói một câu: “Đi thôi, hôm nay em phải đi Liên Sơn”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh không nguyện nói mà Adele cũng không xuất hiện cho nên cô cũng không hỏi anh nữa. Với cả, dường như cô cũng không có tư cách để hỏi.

Quản gia Duy Đức ở dưới chân núi đợi bọn họ, Ngôn Tiếu Nặc ngôi lên xe đi tới Liêm Sơn.

Dạo gần đây Liên Sơn thay đổi rất nhiều, không biết đây có phải là Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận sai hay không, cô cảm thấy bầu không khí ở đây rõ ràng là rất khác biệt.

Trước đây mặc dù người dân vẫn phải vật lộn để bươn trải cuộc sống, nhưng mà dường như vẫn không thể tìm được lối thoát, cuộc sống của họ như rơi vào bế tắc tuyệt vọng. Nhưng mà bây giờ lại không giống như vậy, mọi người đều tràn đầy sức sống và hy vọng.

Lần này tới đây, là muốn biết xem mọi người có thắc mắc gì cân giải đáp hoặc là muốn giúp đỡ gì không. Bởi vì nơi cách xa tập đoàn Đế Quốc, mà Mặc Tây Quyết không đi gặp bọn họ được, cho nên toàn cử người đại diện đi.

Ngôn Tiểu Nặc cùng Dì Lữ đi tới khu thu hoạch ở phía bên kia thung lũng, cô cũng gặp Linh Tử và Anh Lực chồng tương lai của cô ấy.

“Tiểu Nặc.” Linh Tử nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc thì lập tức chạy tới.

Ngôn Tiểu Nặc năm lấy tay cô ấy cười nói: “Linh Tử, dạo gần đây cậu vẫn khỏe chứ?”

Linh Tử gật đầu: “Khỏe lắm, khỏe tới mức không thể khỏe hơn. Chúng tớ vừa mới trồng cây, tập đoàn Để Quốc đã trợ cấp cho chúng tớ rất nhiều, do đó trong nhà cuối cùng cũng có tiền xây nhà rồi”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy mắt sáng lên: “Thật sao? Vậy cậu mau kết hôn đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio