Cảnh tượng mà Mặc Tây Quyết nhìn thấy chính là, người giúp việc và Ngôn Tiểu Nặc đang ở phòng khách uống rượu, ăn bánh kem và nói chuyện. Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng nói chuyện và cười đùa sảng khoái của mọi người.
Tòa lâu đài của anh từ lúc nào lại có cảnh tượng này?
Người giúp việc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết bị dọa run rẩy. Ước gì có cái lỗ nào chui xuống hoặc là bản thân lập tức biến mất.
Bầu không khí vui vẻ bị thay thế bởi sự căng thắng sợ hãi.
Ngôn Tiểu Nặc uống mấy cốc rượu, vốn dĩ tửu lượng của cô rất kém, uống một ngụm thôi cũng có cảm giác say rồi. Giây phút này cô cũng mơ mơ hồ hồ rồi. Đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng ở cửa, đột nhiên cô mỉm cười phong tình quyển rũ.
Cô lảo đảo bước về phía Mặc Tây Quyết, leo lên người anh, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh về rồi hả?”
Mùi rượu trên người cô làm anh khó chịu nhăn mày, nhưng mà vẫn nhẹ giọng nói: “Anh về rồi”
“Anh đi đâu vậy? Không thèm nói cho em biết.” Tay Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào bộ tây trang đắt tiên của Mặc Tây Quyết, trên tay cô vẫn còn dính bơ.
Nhưng mà Mặc Tây Quyết không thèm để ý, vẫy tay với người giúp việc biểu thị bảo bọn họ đi ra ngoài.
Người giúp việc liền vội vàng rời đi, có người lo lắng nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cô Ngôn uống rượu thành cái dạng này còn dùng giọng nói đó nói chuyện với tổng giám đốc, hy vọng cô không bị làm sao.
Trong phòng khách chỉ còn lại anh và cô, anh ôm lấy cô, nhưng mà cô lại phản kháng: “Bỏ em ra, không được ôm em.”
Cô đột nhiên giãy giụa khiến anh không kịp đề phòng, suýt chút nữa khiến cô ngã trên mặt đất. Mặc Tây Quyết nhanh tay đỡ lấy cô.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy một trận choáng váng, cả người rơi vào vòng tay của anh. Đột nhiên cô khóc lớn.
“Ngoan, em say rồi, anh đưa em về phòng ngủ.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết dịu dàng, người con gái ở trong lòng tựa như con mèo bị thương, khiến cho anh chỉ muốn nuông chiều cô.
“Em không muốn, em không muốn ngủ” Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống.
Anh hơi nhíu mày khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh giơ tay lên lau nước mắt cho cô, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”
“Không có ai ở với em…” Giọng nói ủy khuất của Ngôn Tiểu Nặc vang lên.
“Có anh” Mặc Tây Quyết nói, anh cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu cô, an ủi cô.
Dạo lâu sau lẫn không thấy cô nói chuyện, Mặc Tây Quyết phát hiện cô đã ngủ từ lâu rồi. Nhẹ nhàng ôm cô bước vào phòng chính rồi đặt cô lên giường ngủ.
Lúc Ngôn tiểu Nặc tỉnh dậy vẫn cảm thấy đầu hơi nặng. Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao cô lại nằm ở đây?
Từ trên giường ngồi dậy, cô đang chuẩn bị xuống giường thì phát hiện trên đầu giường có một bát canh giải rượu.
Cô bưng lên uống, đầu óc cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đứng dậy mới phát hiện bản thân mặc quần áo ngủ, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, chẳng nhẽ người giúp việc trong lâu đài thay quần áo giúp cô sao?
Cô không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy bước tới kéo rèm cửa số ra.
Thì ra đã buổi chiều rồi, sao lại muộn như vậy rồi?
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại. Là Mặc Tây Quyết.
“Còn đau đầu không?”
Vẻ mặt của anh bình tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Không sao rồi”
“Đói không?”
Anh nói, lúc này cô mới cảm thấy hơi đói, cho nên gật đầu.
“Đi thôi, đi ăn cơm” Giọng nói của Mặc Tây Quyết bình tĩnh không có cảm xúc.
“Vâng.” Ngôn tiếu Nặc đáp lại anh, rồi cùng anh đi xuống tầng.
Trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, lúc trước có mùi vị của bánh và rượu hòa quyện lại với nhau, bây giờ trong không khí đã được thanh lọc sạch sẽ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đi vào nhà ăn ăn cơm, cô phát hiện bây giờ đã là giờ chiều rồi.
Hôm nay sẽ trôi qua nhanh như vậy sao?
Trong lòng cô thở dài một tiếng, may là bản thân mình cũng đã ăn bánh sinh nhật rồi, cũng đã ăn mì trường thọ mà bà ngoại nấu, cho nên sinh nhật năm nay cũng không tồi.
“Ăn mì” Mặc Tây Quyết bưng một bát mì từ nhà bếp ra.
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Mì này…”
“Ăn được, không có độc đâu” Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết không được tự nhiên.
Một bát mì lớn, độ dày mỏng không đều, trứng thì bị rải rác khắp nơi, nhưng hình như không bị đứt đoạn.
“Anh làm hả?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ không ra ai trong nhà bếp lại có kỹ thuật làm ra bát mì này.
Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết càng không được tự nhiên, hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải em bảo sinh nhật thì phải ăn loại mì này sao? Còn không ăn nhanh lên.”
Ngôn Tiểu Nặc không kìm được cười tươi, sau đó bắt đầu ăn mì.