Chương
Khi Ngôn Tiểu Nặc nói, trên môi cô vẫn còn dính chút canh.
Mặc Tây Quyết vẫy tay và ra hiệu cho người giúp việc lui xuống.
Anh bước tới, lấy khăn lau canh ở bên môi cô và thì thầm: “Đồ ngốc, ăn chậm thôi.”
“Em đói.” Đôi mắt to của Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt như một đứa trẻ mắc lỗi: “Em sợ con đói.”
Mặc Tây Quyết giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô và hôn một cái: “Đứa bé giống anh, ăn ít cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Sao anh biết được con sẽ nghĩ như vậy?”
“Anh là bố nó, nên tự nhiên anh sẽ biết thôi.” Mặc Tây Quyết nghiêm túc nói, như thể anh thực sự biết điều đó.
Có lẽ giữa bố con, thật sự có một loại liên kết đó.
Hiếm khi mới thấy Mặc Tây Quyết nói như thế này, Ngôn Tiểu Nặc vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.
Mang thai được ba tháng, mặc dù lúc nào cũng thấy Mặc Tây Quyết chỉ chăm sóc cho sức khỏe của cô, nhưng chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến chuyện đứa bé.
Ngôn Tiểu Nặc biết rằng trước kia anh suýt chút nữa đã phá bỏ đứa trẻ.
Nhưng hôm nay, Mặc Tây Quyết thực sự đã chủ động đề cập đến đứa bé. Điều này có nghĩa là cái vết đen trong lòng anh đã biến mất sao?
Điều này thậm chí còn vui hơn cả bữa ăn ngày hôm nay của cô.
Hôm nay, hết chuyện vui này đến chuyện vui khác, khiến Ngôn Tiểu Nặc có hơi chóng mặt.
Mặc Tây Quyết ăn cơm cùng với Ngôn Tiểu Nặc, và sau khi nghỉ trưa một lúc thì anh đi tới công ty.
Cả ngày hôm nay, Ngôn Tiểu Nặc gần như đều ngủ, cô cũng không hiểu rốt cuộc mình bị làm sao nữa.
Trong lòng vẫn còn đang rất thắc mắc, nhưng khi nhìn bữa cơm của mình, cô dẹp bỏ ngay những thắc mắc trong đầu.
Ăn ngon, ngủ kỹ, đó không phải là giấc mộng của rất nhiều người từ trước đến nay hay sao?
Ngôn Tiểu Nặc chơi vui vẻ cả ngày trời, buổi tối còn tắm cho Tú Cầu nữa.
Một người một chó chơi rất lâu, cuối cùng cô lại cảm thấy buồn ngủ, cho nên lên giường ngủ từ rất sớm.
Giấc ngủ kéo dài đến sáng ngày hôm sau, lúc cô thức dậy vẫn còn khá sớm. Sau khi chắc chắn rằng người đàn ông bên cạnh đêm qua có về nhà, cô liền trở mình và tiếp tục ngủ.
Sau khi có một giấc ngủ say sưa, Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng thức dậy.
Cô không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa, liền đi tắm rửa và mặc quần áo, rồi hỏi người giúp việc: “Mặc Tây Quyết đâu?”
“Cậu chủ đi đón khách ạ.”
“Đón khách?” “Vâng, ông Trình đến ạ.”
“Bố?” Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy thế liền vội vàng đi xuống phòng khách.
Không có ai trong phòng khách.
Thấy cô đi xuống, người giúp việc đến đỡ lấy cô và giải thích: “Cô Ngôn, ông Trình một lúc nữa mới tới. Cô ăn sáng trước đi ạ”
Ngôn Tiểu Nặc không từ chối, nói: “Cô dọn đồ ăn lên đi.”
Cô uống xong sữa, thì ăn trứng và bánh mì, sau đó còn uống thêm nước trái cây.
Trong lòng thấp thỏm, lúc này bố tới đây là do vô tình đến hay là…?
Vừa mới ăn xong thì Trình Tử Diễm đến, đi theo sau ông ấy là Mặc Tây Quyết và quản gia Duy Đức.
Ngôn Tiểu Nặc vội vã đứng dậy, bước tới đỡ cánh tay của Trình Tử Diễm và nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Bố đến rồi.”
Giọng nói của Trình Tử Diễm một nửa là quan tâm và một nửa là giải thích: “Iceland hiện tại cũng ổn, cho nên ta tới đây thăm con.”
Đúng là giọng nói của một người bố tốt bụng, trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ấm áp, cô nói: “Bố đến không báo trước cho con một tiếng, làm con không đến đón bố được.”
Trình Tử Diễm cười nhẹ: “A Quyết đến đón là được rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết mỉm cười, mặc dù Mặc Tây Quyết không cười, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lóe lên sự dịu dàng.
Trình Tử Diễm đến, tự nhiên cũng sẽ kiểm tra sức khỏe cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc có chút bất an khi nghĩ tới tình trạng buồn ngủ của mình.
“Con vẫn ăn uống như trước kia chứ.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, vẫn như vậy.”
Trình Tử Diễm không nói gì, ông viết một thực đơn mới và đưa nó cho người giúp việc: “Bây giờ hãy ăn theo thực đơn này.”
Mặc Tây Quyết nói một câu: “Phải cẩn thận làm theo thực đơn.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mà lại mang sức mạnh khiến người giúp việc không dám lơ là…
“A Quyết, Bùi Lão có đến xem tay cho cậu không?” Đôi mắt của Trình Tử Diễm quay sang nhìn Mặc Tây Quyết, giọng nói quan tâm: “Tay đỡ hơn chút nào chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến chuyện người đàn ông này đã ghen với Bùi Lão trong suốt hai ngày qua, cô có chút hơi ngại khi phải trả lời Trình Tử Diễm.
Khuôn mặt của Mặc Tây Quyết vẫn giống như một tảng băng ngàn năm tuổi, anh điềm tĩnh trả lời: “Y thuật của ông ấy rất giỏi, tay của tôi đã có chút khởi sắc rồi.”
Người đàn ông này có phải uống nhầm thuốc không?
Trời ơi là trời, anh lại khen Bùi Lão sao?
Trình Tử Diễm khám lại lần nữa cho anh: “Cần phải chú ý luyện tập nhiều hơn.”
Mặc Tây Quyết trả lời: “Vâng.”
Trình Tử Diễm đứng dậy và đi ra ngoài: “Các con nên nghỉ ngơi nhiều hơn, bố ra ngoài một lát.”
Ngôn Tiểu Nặc vội hỏi: “Bố vừa đến, muốn làm cái gì thì cứ căn dặn”
Trình Tử Diễm lắc đầu: “Bố đi thăm bạn bè, các con không cần đợi ta về ăn cơm đâu.” Nói xong, ông ấy liền bước ra khỏi cửa.
Ngôn Tử Nặc thở dài bất lực.
“Ông ấy vốn là một người dễ gần như vậy.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Anh đã căn dặn quản gia Duy Đức để ý mọi chuyện rồi, em không cần phải lo đâu.”
“Cũng không phải là em lo lắng.” Ngôn Tiểu Nặc dựa vào lòng Mặc Tây Quyết hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Mặc Tây Quyết nhìn vào cánh tay của anh và mỉm cười: “Bây giờ anh đang là bệnh nhân, nghỉ một hôm thì có sao?”
Nghỉ bệnh?
Người đàn ông này trừ khi anh rơi vào tình trạng hôn mê bất tình thì mới nghỉ làm, thời gian còn lại đều sẽ là công việc.
Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc phủ lên mặt anh, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Nhưng mà anh ở nhà như thế này cũng hay.”
Ở nhà…
Trái tim của Mặc Tây Quyết đột nhiên ấm áp, anh ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng mình.
Trình Tử Diễm đi thăm bạn bè cả ngày trời đến tối mới có tin báo rằng tối nay không quay về.
Xem ra là muốn hàn huyện đêm khuya với bạn bè.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực, vừa ăn vừa nhìn Mặc Tây Quyết đang ở đối diện.
Với cả từ sau khi cô ăn thực đơn mới, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, cũng không cảm thấy buồn ngủ như trước.
“Mặc Tây Quyết, anh nói xem, con của chúng ta có phải là một con sâu lười biếng không?” Ngôn Tiểu Nặc hơi lo lắng hỏi.
Mặc Tây Quyết ngồi đối diện không ngẩng đầu lên và nói: “Con sâu lười biếng thì đã sao, cho dù là một đứa khuyết tật trí tuệ, ông đây cũng có thể nuôi nó cả đời.”
Ngôn Tiểu Nặc tức giận: “Làm sao có thể bị khuyết tật trí tuệ được chứ!”
Mặc Tây Quyết nhưởng mày: “Thế em còn lo lắng cái gì?”
Quan điểm của người đàn ông này luôn rất thực tế, nhưng mà cũng rất dễ thương.
Cô đặt thìa xuống và đưa tay chống cằm nhìn Mặc Tây Quyết ăn.
Ngoài vẻ thanh lịch ra thì là vẻ cao quý, trước mặt cô tự nhiên xuất hiện hình ảnh một phiên bản nhí của Mặc Tây Quyết. Dáng người nhỏ bé cầm thìa ăn cơm.
“Em nhìn anh làm gì đó?” Người đan ông bị cô nhìn chằm chằm nên ngẩng đầu lên hỏi: “Trên mặt anh nở hoa hả?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Em đang nghĩ, trong bụng em bây giờ nhất định là một cậu con trai.”
Mặc Tây Quyết nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc: “Làm sao mà em biết đó là con trai chứ?”
“Em có cảm giác là như thế.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
Nhưng mà gương mặt của Mặc Tây Quyết dần thay đổi: “Nếu là con trai…
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý của anh. Nếu đó là con trai, thì sẽ là cháu trai trưởng của nhà họ Mặc, là người có quyền thừa kế không cần tranh cãi gì thêm.
Còn việc bồi dưỡng người thừa kế, Ngôn Tiểu Nặc không biết, nhưng Mặc Tây Quyết hiểu rất rõ điều này, con của anh…
Anh đặt chiếc dĩa trong tay xuống và thở dài. “Mặc Tây Quyết.” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh và lẩm bẩm.
Anh nắm lấy tay cô vào trong lòng bàn tay mình và nói: “Em yên tâm đi.”
Anh khiến cho cô yên tâm … và cô luôn tin tưởng anh.
Sau bữa tối, tâm trạng của Ngô Tiểu Nặc thực sự đã tốt hơn nhiều. Cô khẽ mỉm cười, y thuật của bố cô quả là xứng danh bậc thầy của thế giới.
Cho dù đã hơn năm trôi qua nhưng tài năng xuất chúng của ông trong ngành này vẫn chưa hề phai nhạt, không một ai có thể lay chuyển vị trí của ông trong thế giới y học.
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng. Khi cô nghĩ anh sẽ có những động tác tiếp theo, nhưng anh không làm thế, anh chỉ là đơn thuần ôm lấy cô.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, Ngôn Tiểu Nặc rời giường tắm rửa và chải đầu.
Cô vừa cầm chiếc lược sừng tê giác lên thì nghe thấy giọng nói của Mặc Tây Quyết: “Ngồi yên đừng động đậy, để anh chải tóc cho em.”
Hả?
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp phản ứng thì chiếc lược trong tay cô đã bị Mặc Tây Quyết lấy đi.
Trước đây, chỉ có bà ngoại từng chải tóc cho cô, còn bây giờ có Mặc Tây Quyết chải tóc cho cô … Anh ở trong gương đang đứng ngay sau cô, ánh nắng mặt trời chiếu sáng lộ ra từng góc cạnh sắc nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh.
Anh rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng khi chải tóc cho cô thì lại nhẹ nhàng dịu dàng đến vậy.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình như một con cá bơi trong biển mênh mông rộng lớn, cảm thấy rất thư giãn và thoải mái. Cô mỉm cười và nói với anh: “Có câu thơ là gì nhỉ, trang điểm bên cửa sổ sao?”
Mặc Tây Quyết mỉm cười trong lòng, trang điểm bên cửa sổ.
Đó là những từ mà Tô Thức dùng để thương tiếc cho người vợ đã mất của mình.
Cảm nhận được bàn tay của anh hơi ngừng lại, Ngôn Tiểu Nặc mới ý thức được rằng mình đã lỡ lời, cô vội vã nói: “Mặc Tây Quyết, em không phải …
Em nói sai rồi.”
“Ngốc.” Mặc Tây Quyết xoa đầu của cô: “Vợ chồng ân ái, cuộc sống hòa thuận, em nói không sai.”
Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi, không dám nói thêm nữa.
Trong mấy ngày tiếp theo, Mặc Tây Quyết vẫn chải tóc cho cô, nghe nói đó là một phương pháp mát xa được Bùi Lão dạy, giúp lưu thông máu tốt hơn và điều chỉnh tâm trạng .
Mặc Tây Quyết đường đường chính chính là một tổng giám đốc tập đoàn lớn mà lại đi chải tóc hầu hạ cho Ngôn Tiểu Nặc. Thật là chẳng còn gì hối tiếc trên đời này. Khi tâm trạng cô vui, cô sẽ cầm dâu trong bát trái cây và đưa nó cho anh: “Làm tốt lắm, bổn cung thưởng cho ngươi. “
“Dâu ngon, trấm thích.” Mặc Tây Quyết một bên thì chải tóc cho cô, sau đó còn nói thêm một câu: “Thêm một quả nữa”
Ngôn Tiểu Nặc bất lực, người đàn ông này, đúng là không chịu thiệt dù chỉ một chút.
Dâu tây tươi ngon được đưa vào.
trong miệng Mặc Tây Quyết.
Đang tận hưởng những giây phút ngọt ngào ấm áp thì bị Trình Tử Diễm chen ngang: ‘A Quyết, cậu đến đây chút.”
Ngôn Tiểu Nặc có chút giật mình: “Bố?”
Mặc Tây Quyết đặt chiếc lược sừng tê giác xuống, vuốt nhẹ mái tóc Ngôn Tiểu Nặc rồi quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, sau đó đôi mắt của cô nhìn xuống chiếc lược đang ở trên bàn trang điểm. Cô cầm lên xem, trên chiếc lược trắng như ngọc bạch có một vài sợi tóc đen nháy.