Chương
Bức thư là kiểu rất cũ trước kia, phong thư màu trắng, bên trên chỉ có một chút hoa văn đậm màu, ngoài những thứ đó, thì không có bất cứ trang trí nào khác.
Nhưng phong thư này chính là loại mà Ngôn Tiểu Nặc thích.
Cô vẫn còn nhớ, tiệm nhỏ bên cổng trường có rất nhiều phong thư màu sắc lòe loẹt, chỉ có loại này là tinh tế mà giản dị nhất.
Phong thư trắng tinh vì trải qua thời gian quá lâu nên có chút ngả vàng, nhưng vẫn được bảo quản cẩn thận vuông vắn.
Lục Đình mở phong thư ra, rút từ bên trong lá thư mỏng như cánh ve ra.
Loại giấy thư ấy cũng là loại mà Ngôn Tiểu Nặc thường dùng, được gọi là giấy nháp.
Cô cầm tờ giấy viết đầy chữ, đọc một lượt từ đầu đến cuối, nét chữ giống hệt như nét chữ của cô, chỉ là tuyệt đối không phải cô viết.
Ngôn Tiểu Nặc đem lá thư gấp lại, đặt lên phong bì thư.
Lục Đình quay đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt màu hổ phách như mang theo thắc mắc.
Ngôn Tiểu Nặc lại không dám nhìn vào mắt anh, nhưng biết chuyện đến mức này thì tại sao lại không nói rõ ra một chút, cô do dự một lúc rồi nói: “Anh có tin không? Bức thư này là nét chứ của Ngôn Uyển Cừ.
Lục Đình đứng bật dậy, dường như không thể tin được hỏi lại: “Em nói gì?” “Ngôn Uyển Cừ từ nhỏ đã muốn gả vào nhà giàu có quyền thế”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, “Chắc chắn là cô ấy nhìn thấy thư anh viết, biết anh là người thừa kế tập đoàn Lục Thị, nên mới nảy ra ý nghĩ này, còn bức thư của anh viết, sợ rằng vẫn đang ở trong tay cô ta, sẽ trở thành bằng chứng để sau này cô ta đi tìm anh”.
Lần hội nghị chào đón tân sinh viên của đại học S, ánh mắt chấn động lại né tránh của Ngôn Uyển Cừ khi nhìn thấy Lục Đình, cô ta không hề nghĩ đến bản thân lại học cùng một trường với Lục Đình.
Sau đó, Ngôn Uyển Cừ chuyển mục tiêu sang Mặc Tây Quyết.
Đôi mắt hổ phách của Lục Đình từng chút từng chút trở nên tối lại, không chút tia sáng, giống như một chiếc đèn trời, từ từ tắt ngúm, gương mặt anh tuấn của anh ta tái nhợt như xác chết.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Lục Đình, thì thầm gọi một tiếng: “Lục Đình, anh đừng như thế này”.
Lâu sau Lục Đình mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Nặc, anh đúng là một thằng đại ngốc, sai hết lần này đến lần khác, thì ra, anh để lỡ em, là do bản thân anh, không liên quan gì đến người khác”.
Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi lại nói: “Lục Đình, anh đừng đem tất cả sai lầm đỏ lên người mình, trên thực tế, anh không hề sai”.
“Nhưng hiện tại em đang sống cuộc sống như thế nào?” Lục Đình nắm ngược lại tay cô, “Nếu em ở bên Mặc Tây Quyết có thể hạnh phúc viên mãn, vậy thì cũng không sao, nhưng đến sự an toàn tối thiểu của em anh ta cũng không thể bảo vệ được, còn anh lại không có cách nào hoàn thành tất cả những lời hứa của anh đối với em! Tiểu Nặc, em có biết trong lòng anh đau đớn thế nào không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, nói với Lục Đình: “Lục Đình, anh có biết không? Cuộc sống của em trước nay đều là đau khổ nhiều hơn niềm vui, em không có cha mẹ, em cũng không biết bản thân là ai, nhưng Lục Đình à, từ trước đến nay em không hề muốn oán hận điều gì, em cũng không nghĩ đến đi yêu cầu ai đó nhất định phải cho em thứ gì. Em biết, anh vẫn luôn quan tâm em, còn em cũng luôn hy vọng anh được hạnh phúc vui vẻ”.
Lục Đình nhìn sâu vào Ngôn Tiểu Nặc, trong đồng tử của cô phải chiếu gương mặt anh ta, trong trẻo như thế, thuần khiết như thế, là bộ dạng mà anh vẫn luôn tư niệm vẫn luôn yêu sâu đậm.
Anh ta giang rộng hai tay ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, thấp giọng nói: “Tiểu Nặc, anh nhất định sẽ cứu em”.
“Anh…”
“Tiểu Nặc”. Lục Đình ngắt lời Ngôn Tiểu Nặc, “Đừng từ chối anh, hơn nữa, cứ cho là em từ chối anh, thì anh cũng nhất định nghĩ cách để cứu em”.
Trong đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một dòng nước mắt nóng rát trào lên, suýt chút nữa thì rơi xuống.
Lục Đình buông Ngôn Tiểu Nặc ra, cầm lấy chìa khóa rồi nói: “Đi thôi, anh đưa em về khách sạn em đang ở”. Anh ấy rốt cuộc cũng không nỡ từ chối yêu cầu của cô, cuối cùng vẫn đưa cô về bên Mặc Tây Quyết Đã là đêm muộn, cảnh sát trên đường đột nhiên nhiều hơn, đang kiểm tra từng chiếc xe một.
“Ha, Mặc Tây Quyết thật bạo tay”. Lục Đình bình thản nói một câu, nhìn người cảnh sát trước mặt đang tiến về phía mình.
Sau khi cảnh sát xác định được chiếc xe này chính là mục tiêu tìm kiếm, thì lập tức báo cáo cho Mặc Tây Quyết.
Lục Đình thấy Mặc Tây Quyết đang đi nhanh lại chỗ này thì mở cửa xe: “Em xuống đi, anh ta đến rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình rồi gật gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ để anh được bình an rời đi”.
Nói rồi, cô mở cửa xuống xe.
Lục Đình cười khổ, điều cô có thể làm được dường như mãi mãi chỉ là việc khiến anh rời đi.
Không để ý đến ánh mắt hung ác của Mặc Tây Quyết, Lục Đình quay vô-lăng lùi xe, anh ta không có sức lực để phân cao thấp với Mặc Tây Quyết, anh ta phải đi tìm thuốc giải có thể cứu Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết nhìn chiếc xe muốn công khai rời đi ấy, đang định dặn dò vệ sĩ ở phía sau đi đuổi theo thì bị Ngôn Tiểu Nặc ngăn lại: “Để anh ấy đi”.
“Cậu ta chưa làm gì em chứ?” Mặc Tây Quyết vội vàng kéo Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, sờ nắm cô từ trên xuống dưới.
Vệ sĩ, cảnh sát nhìn thấy một màn này thì vội vàng cúi đầu xuống.
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ, mặt đỏ bừng, trách cứ: “Mặc Tây Quyết, ở trên đường như thế này, không được dở trò đồi bại!”
“Cậu ta dở trò đồi bại với em?” Mặc Tây Quyết nghiến răng, hận không thể xé xác Lục Đình.
Ngôn Tiểu Nặc liền nói: “Không có! Là anh dở trò đồi bại với em!”
Sắc mặt Mặc Tây Quyết dịu lại một chút, bề ngang cô lên rồi đi vào trong khách sạn, “Anh dở trò đồi bại với em cũng là chuyện chính đáng”.
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, sau đó thì nói, “Mặc Tây Quyết, đừng đi truy cứu Lục Đình được không?”
Toàn thân Mặc Tây Quyết cứng lại: “Dựa vào cái gì?”
“Anh ấy không có ý làm tổn hại em”. Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói, “Anh ấy chỉ muốn rời đi mà thôi”.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ một tiếng, “Sao em phải nói giúp cậu ta?”
Ngữ khí của anh mang theo ý ghen tức bất mãn vô cùng, Ngôn Tiểu Nặc sao lại không nghe ra chứ?
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng, nói với Mặc Tây Quyết: “Không phải em nói thay anh ấy, em chỉ là nói lên sự thật mà thôi”.
Mặc Tây Quyết mím đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: “Xem như cậu ta biết điều, còn biết đường đưa em về, nếu không, anh sẽ khiến cả nhà cậu ta phải trả giá cho hành động hôm nay của cậu ta!”
Ngôn Tiểu Nặc đỡ trán, nói: “Sau này không cho phép anh lấy người nhà của người ta ra để làm đối tượng báo thù!”
Toàn thân Mặc Tây Quyết cứng lại, không nói gì nữa.
Rõ ràng Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được biến hóa của Mặc Tây Quyết: “Anh làm sao thế?”
Mặc Tây Quyết lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì”.
Những việc tàn nhẫn đẫm máu mà anh đã từng làm dưới tầng hầm lâu đài, nếu để Ngôn Tiểu Nặc biết được, thì cô có vì thế mà coi thường anh không?
Anh đột nhiên sợ hãi, anh không sợ người khác nhìn anh thế nào, anh sợ Ngôn Tiểu Nặc sẽ vì thế mà coi thường anh, anh để ý đến ý nghĩ của cô ấy hơn bao giờ hết.
Nếu đã như vậy thì mãi mãi không được để cô ấy biết những chuyện đó là được rồi.
Ngôn Tiểu Nặc không biết rằng lúc này đây trong lòng Mặc Tây Quyết có biết bao nhiêu tâm tư, cô đột nhiên nhớ đến việc Vi Nhi, liền hội vàng hỏi: “Anh bắt được Vi Nhi chưa?”
“Bắt được rồi”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết lại không vui vẻ như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn mang chút mất mát.
Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, chẳng nhẽ bắt được Vị Nhi mà anh lại không vui? “Hứ, thanh mai trúc mã, để em đoán xem, hay là tổng giám đốc lớn lại mềm lòng rồi?” Ngôn Tiểu Nặc bĩu chiếc môi nhỏ, vô cùng không vui.
Tâm trạng Mặc Tây Quyết chớp mắt liền tốt lên: “Làm sao thế, em ghen à?”
Ngôn Tiểu Nặc hứ một tiếng: “Ghen thì em không dám, em lại không thể so được với Vi Nhi nhà người ta, vừa biết cái này, vừa biết cái kia, chẳng có tác dụng gì”.
Mặc Tây Quyết cười nhàn nhạt, “Có thể khiến em ghen, đó là tác dụng duy nhất của cô ta”. Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, “Anh thích nhìn bộ dạng em lúc ghen nhất, vô cùng đẹp, vô cùng dễ thương”.
“Biến thái!” Ngôn Tiểu Nặc bị lời nói của anh làm cho chấn động hoàn toàn, không biết khóc hay cười.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, cười nói: “Anh biến thái? Nhưng không phải là em thích anh biến thái thế này sao?”
Ngôn Tiểu Nặc bị lời nói của anh nghẹn họng.
Mặc Tây Quyết lại không hề muốn buông tha cô, lại nói tiếp: “Hôm nay có người nào đó đã tuyên bố trước mặt toàn thế giới anh là người cô ấy yêu, hi hi, còn hôn bổn thiếu gia trước mặt toàn thế giới nữa, đúng là trò giỏi hơn thầy, việc bổn thiếu gia còn chưa kịp làm thì cô ấy đã làm hết rồi”.
Biểu cảm đắc ý vô cùng của anh khiến cho mặt cô đỏ đến mức có thể đem đi nhuộm vải, Ngôn Tiểu Nặc không kìm được nữa: “Mặc Tây Quyết, không được nói nữa!”
Xấu hổ chết đi được! Cả cuộc đời này cô sẽ bị anh dùng việc này để làm trò cười.
Mặc Tây Quyết biết da mặt Ngôn Tiểu Nặc rất mỏng, nói ra những lời như thế, lại làm ra những hành động như vậy, chắc đã là giới hạn cao nhất của cô ấy rồi.
Rồi lại bị anh dùng ngữ khí ngả ngớn để trêu chọc, chắc cô ấy đã không biết giấu mặt đi đâu nữa rồi.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng vui vẻ, trước nay anh chưa từng vui như thế.
Ôm lấy gương mặt cô, từ trán xuống đầu mũi, từ đầu mũi xuống môi cô, từng centimet anh cũng không muốn bỏ qua.
Vẻ đẹp tinh tế khiến anh muốn trân trọng từ tận đáy lòng, trân trọng cả một đời.
Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy cổ anh, mặc anh muốn làm gì thì làm, cô mềm mại tựa như một dòng suối, run rẩy đón nhận mọi thứ anh đem tới.
Mặc Tây Quyết hôn lên làn da mỏng manh của cô hết lần này đến lần khác, trao cho cô sự ấm áp và quan tâm.
Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay [email protected] Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lên trán cô, anh đi tắm rồi thay quần áo sau đó ra khỏi phòng.
Lúc này Vi Nhi đang bị anh giam dưới tầng hầm lâu đài Berlin.
Mặc Tây Quyết từng bước từng bước đi xuống từ bậc thềm, đôi mắt Vi Nhi bị vải đen bịt lấy, cô ta nghe ra được tiếng bước chân, liền vội vàng hỏi: “A Quyết, là anh đúng không?”
Mặc Tây Quyết không trả lời, mà ra hiệu cho vệ sĩ tháo băng che mắt của cô ta xuống.
Dải băng màu đen được kéo xuống một cách thô bạo, từ trên đỉnh đầu của Vi Nhi đột nhiên có ánh đèn trắng cười liệt chiếu xuống.
Đôi mắt cô ta bị bịt quá lâu rồi đột nhiên bị ánh sáng cường liệt chiếu vào, liền có cảm giác choáng váng, cô ta định giơ tay lên che mắt nhưng cổ tay bị Lục Đình bắn trúng đau đến thấu tim.
Mặc Tây Quyết đứng bên ngoài củam sổ bằng kính, lạnh lùng nhìn Vi Nhi.
Vi Nhi muốn lao đến đó, chân ở trên mặt đất lại vẽ ra một vệt máu đỏ.
“Nói, thuốc giải ở đâu?” Ngữ khí của Mặc Tây Quyết lạnh lùng vô tình.
Khóe môi tái nhợt không có một chút sắc máu của Vi Nhi khẽ cong lên ý cười, cô ta càng cười càng lớn: “A Quyết, việc đến nước này, anh muốn giày vò em thế nào thì tùy anh! Còn muốn lấy thuốc giải để cứu Ngôn Tiểu Nặc thì không có cửa đâu!”