Chương
Trong chốc lát trái tim Ngôn Tiểu Nặc thắt lại, cô vội dở chiếc áo ra cẩn thận quan sát, dưới ánh đèn phòng tắm, chiếc áo sơ mi có những vết máu nhàn nhạt.
Cô chợt nghĩ rằng từ khi gặp lại, cô chưa từng thấy cơ thế của anh.
Kể cả khi hai người thân mật, tay của cô cũng bị anh giữ chặt, không để cô ôm, như muốn che giấu điều gì đó.
Ngôn Tiểu Nặc thu dọn quần áo đem đi giặt.
Vừa giặt xong thì Mặc Tây Quyết trở về. Do đã cãi nhau nên hiện giờ hai người gặp nhau có chút không tự nhiên.
Mặc Tây Quyết cau mày, cũng đã biết hết sự việc rồi mà vẫn còn trách anh? Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh.
Mặc Tây Quyết nhìn cô không nói gì. Đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, không có một gợn sóng nào, quả thực che giấu rất tốt. “A Thừa sắp tan học rồi, chúng ta đi đón nó được không?” Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi. Giọng anh cũng rất nhẹ: “Ừm” Vì nơi A Thừa học cách đó không xa nên bọn họ chọn đi bộ đến đó.
Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách với Ngôn Tiểu Nặc, trong lòng Ngôn Tiếu Nặc khó chịu nắm lấy tay anh. Thân thế anh dường như đóng băng một lúc. Ngón tay hơi lạnh, Mặc Tây Quyết trở nên dịu dàng, anh nắm lấy tay cô. Tâm trí Ngôn Tiểu Nặc lúc này bị mùi máu nhàn nhạt kia xâm chiếm, những lời của bà Năm cũng bị gạt ra khỏi trí não. Trông ngoài mặt cô điềm tĩnh nhưng trái tim đã giống như bị một chú mèo bắt được.
Mặc Tây Quyết thấy cô hơi khác thường: “Sao thế?” Ngôn Tiểu Nặc thuận thế ôm cánh tay của anh, nhẹ nhàng đáp: “Hơi lạnh.” Anh nghe xong liên gọi người giúp việc tới: “Lấy áo ấm cho cô hai.” Người giúp việc rất nhanh đã tới, rồi lại chạy về nhà.
“Ôm lấy” Mặc Tây Quyết đưa áo cho Ngôn Tiểu Nặc: “Tới nơi rôi này” Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy áo, cảm thấy tốt hơn nhiều.
A Thừa thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cùng tới cực kì vui mừng chạy tới khiến người hầu bên cạnh phải vội vã chạy theo. Ngôn Tiểu Nặc cũng vậy, chỉ sợ A Thừa té ngã.
A Thừa nhào vào lòng Mặc Tây Quyết: “Ba!” Mặc Tây Quyết bắt được cậu bé, bế A Thừa lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ: “Ừm, có lạnh không?” A Thừa lắc đầu: “Không lạnh “
“Vậy chúng ta mau về nhà thôi” Mặc Tây Quyết nói: “Mẹ con sợ lạnh.
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt.
“Vậy phải mau về thôi” A Thừa gấp gáp đến nỗi hai chân dãy dụa suýt nữa thì ngã.
Mặc Tây Quyết ôm chặt A Thừa: “Đừng nghịch, ba bế con về” Anh vươn một tay ra kéo Ngôn Tiểu Nặc vào lòng. Mấy người hầu vừa ngạc nhiên khi thấy cậu hai ôm con trai và vợ về nhà, vừa thấy ba người họ nhìn từ phía sau thật ấm áp.
Ngôn Tiểu Nặc sợ Mặc Tây Quyết không thoải mái, nói: “Em bế A Thừa cho”
“Không cần, sắp về nhà rồi” Mặc Tây Quyết khẽ nói, giọng anh cũng không lạnh nhạt như trước mà đã trở nên dịu dàng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn A Thừa một cái. A Thừa lập tức nói: “Ba ơi con muốn mẹ bế cơ”
“Không được.” Mặc Tây Quyết liền từ chối: “Không được để cho mẹ mệt” A Thừa chớp mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc, muốn nói cậu bé đã bất lực rồi.
Đi mãi đi mãi cũng về tới nhà. Ngôn Tiểu Nặc sợ A Thừa bị lạnh nên đưa cậu bé đi tắm nước nóng ngay.
Mặc Tây Quyết xem bài tập trên lớp của A Thừa xong, thấy con trai ghi chép rất cẩn thận sạch sẽ khiến anh gật đầu hài lòng.
Sau khi tắm cho A Thừa, Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Nghỉ ngơi một lát để mẹ nấu bữa tối nhé” A Thừa ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc Tây Quyết thấy bọn họ ra liên nói với A Thừa: “Lại đây” A Thừa chạy đến bên anh. Mặc Tây Quyết liền bể anh ngồi lên đùi, kiên nhẫn giảng giải bài học trên lớp hôm nay cho cậu bé. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thật ấm áp, cô đi làm bữa tối cho họ. Ăn tối xong, A Thừa đi ngủ sớm, đêm đã về khuya. Ngôn Tiểu Nặc tắm rửa xong ra đợi Mặc Tây Quyết tắm. Cô năm trên giường, trong lòng vô cùng bất an.
Đợi mãi đợi mãi, cô muốn nhìn thật kĩ cơ thể của anh rốt cuộc bị làm sao.
Nhắm chặt mắt lại, cửa phòng tắm cũng mở ra.
Sau đó, anh nhấc chăn bông lên và năm bên cạnh cô, nhưng không ôm cô vào lòng như trước. Ngôn Tiểu Nặc biết lời nói của mình đã làm tổn thương anh.
Trong bóng tối, cô có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của anh bên tai mình, thực sự là tiếng anh thở chứ không phải nằm mơ. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng dựa vào anh, bàn tay nhỏ ôm eo anh: “Mặc Tây Quyết” Mặc Tây Quyết không động đậy.
Cô chống người lên, dùng ngón tay vuốt ve tóc mai của anh: “Anh đừng giận nữa… Mặc Tây Quyết quay đầu lại, đôi mắt đen sáng ngời trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc vươn tay ôm đầu anh, mái tóc dài xõa xuống. Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Sao? Không phải thấy anh tàn nhẫn à?”
“Em..” Hàng mi dài của cô khẽ rung lên: “Em xin lỗi, em đã không nghĩ tới cảm nhận của anh, tha thứ cho em được không?”
Ngón tay anh trượt trên mái tóc dài đến eo của cô, nói: “Xem ra em là muốn chinh phục anh”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi không nói gì, đôi chân dài đã gác lên eo của anh. Tay anh tìm đến vạt áo ngủ của cô, anh hít một hơi: “Em không mặc gì sao?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ mím môi không nói gì, chỉ cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng lên.
Sau một hồi quyết liệt, cơ thể cô mềm nhũn ngã vào lòng anh. Ngôn Tiểu Nặc mệt mỏi lật người rồi chìm vào giấc ngủ.
Mặc Tây Quyết nhân lúc này thay áo ngủ khác, tay anh vừa chạm vào tủ thì đèn trong phòng đột nhiên bật sáng. Tiếp đó là tiếng hét kinh ngạc của Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết vội lấy áo che lại nhưng đã quá muộn. Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên giường, đôi mắt mở lớn đầy hoài nghi và đau đớn, một lúc sau cô mới thầm thì nói: “Mặc Tây Quyết, mau cởi đồ xuống” Mặc Tây Quyết không đáp lại cô cũng không động đậy. Ngôn Tiểu Nặc bước xuống giường đi tới trước mặt anh, kéo áo ngủ của anh xuống.
Giống như sau lưng, từ xương quai xanh tới chân anh dày đặc những vất thương đang lành, có cũ có mới. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tim mình nghẹn lại.
Cô ôm chặt anh, từng vết thương trên người anh như vết dao cứa vào tim cô, đau đến không thở nổi.
Ngón tay cô, đôi môi cô đang run rẩy liên hồi khi chạm vào từng vết thương của anh.
Mặc Tây Quyết nghiêng đầu mặc cho cô ôm. Cuối cùng cũng bị cô phát hiện, anh không có lời nào để nói.
Nước mắt cô rơi trên những vết thương của anh khiến anh đau đớn run lên.
“Thuốc đâu?” Cô khóc không thành tiếng: “Đưa em thuốc, em thoa cho anh”
Mặc Tây Quyết lấy lọ thuốc từ trong túi áo gió đưa cho Ngôn Tiểu Nặc.
“
Thuốc là ba cho anh à?” Ngôn Tiểu Nặc vặn chiếc bình nhỏ: “Trước khi đi ông đã đưa anh sao?” Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu. Ngôn Tiểu Nặc không nói gì thêm, quỳ xuống giường bôi thuốc cho anh.
Cô thoa vô cùng cẩn thận vì sợ làm anh đau, nhưng cho dù như vậy sau khi thoa xong anh cũng đã đổ rất nhiều mồ hôi. Thoa thuốc xong cô đắp cho anh tấm chăn mỏng.
Mặc Tây Quyết nằm đó không biết nên nói gì.
“Đừng hỏi anh những vết thương này tại sao mà có được không?” Đột nhiên Mặc Tây Quyết nói: “Ba nói nửa tháng nữa sẽ đỡ” Ngôn Tiểu Nặc khẽ đáp: “Vâng, em sẽ không hỏi” Đó hẳn là một quá khứ vô cùng đau thương, nhưng việc giải độc lại khiến cơ thể phải chịu sự hành hạ như vậy sao? Cô ôm chặt Mặc Tây Quyết cả đêm, cô cũng không hỏi thêm về những sóng gió anh đã trải qua nữa. Chỉ riêng vết thương trên người anh đã khiến cô đau đớn rồi, cô sao có thế cam tâm mà khiến anh khó xử? Ngôn Tiểu Nặc dường như một đêm không ngủ, Mặc Tây Quyết cũng vậy.
Mãi tới khi trời sáng cô mới ngủ.
Khi cô tỉnh dậy, Mặc Tây Quyết đã đưa A Thừa đi học.
“Ngủ thêm nữa đi” Một đêm anh không ngủ cảm thấy rất mệt, anh nằm chưa tới một lúc đã chìm vào giấc ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc lại không ngủ được, nằm trên giường mê man. Mặc Tây Quyết mở mắt ra: “Sao vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được.” Ngôn Tiểu Nặc khẽ đáp.
“Em của trước đây không như thế này” Mặc Tây Quyết nói: “Nhớ lúc trước em ở lâu đài, một ngày có thể ngủ đến mười tiếng”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Đó là trước đây, giờ không còn như vậy nữa”
“”
“Năm năm nay hầu như không có mấy giấc em được ngủ ngon, không dễ chìm vào giấc ngủ, trong mơ đều là anh và con trai, còn có bà ngoại, những cảm giác đau lòng khiến em khóc tới mức tỉnh dậy” Cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng có thế gặp anh và A Thừa lần nữa em thật sự thấy may mäản, thượng đế đã trả lại những gì đã mất cho em”
Cô vừa nói vừa quay sang ôm Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh muốn làm gì thì làm cái đó, em sẽ không để anh phiền lòng nữa đâu” Mặc Tây Quyết không muốn cô nói như vậy, ôm cô: “Yên tâm đi, anh tuyệt đối không giết người vô tội” Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười, có câu này của anh cô đã yên tâm hơn. A Thừa được Toàn Cơ đưa về nhà.
Khi Ngôn Tiểu Nặc mở cửa, Toàn Cơ nở một nụ cười lộ rõ vẻ khó chịu: “ Chậc chậc, phong độ của anh hai mấy năm nay vẫn không giảm chút nào, khiến cô mệt tới mức không để ý tới con trai luôn”
“Tiểu Cơ!” Ngôn Tiểu Nặc rên rỉ: “A Thừa đang ở bên trong, đừng nói bậy”” A Thừa làm mặt hiếu kì hỏi cô: “Mẹ và cô nói vậy là Sao ạ?”
“Cô con nói ba con rất đẹp trai” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng giải thích.
“Nhưng đẹp trai với mệt thì liên quan gì đến nhau?” Bạn nhỏ A Thừa thấy thật khó hiểu.
Ngôn Tiểu Nặc đau đầu nói: “Không liên quan gì cả, cô của con nói bậy đó, mau đi nghỉ đi” Toàn Cơ che miệng cười: “Haha, thằng nhóc đáng yêu quá.” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ đến cái thai mà Toàn Cơ đã phá năm năm trước liền thở dài trong lòng. Toàn Cơ cũng nghĩ tới chuyện này, nụ cười lập tức biến mất: “Tôi về trước đây, cô và anh hai làm hòa thì tôi yên tâm rồi”