“Bà ngoại, không được nói những lời xui xẻo.” Ngôn Tiểu Nặc không vui vì sự an ủi của bà ngoại, mà trong khoé mắt cô hơi đỏ, “Bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, con còn phải chăm chỉ làm việc để báo đáp ân tình của bà nữa chứ.”
Những lời nói hiếu thảo của cô làm cho Lâm Nam Âm muốn rơi nước mắt, trong lòng vừa được an ủi lại vừa thấy chua sót, một hồi lâu sau, bà thở dài: “Tiểu Nặc, bà ngoại đồng ý với con, nhất định sẽ khoẻ mạnh trở lại con đừng sợ.”
Ngôn Tiểu Nặc dưng dưng nước mắt rồi gật đầu.
“Thấy con còn trẻ như vậy mà đã phải vì những chuyện như này mà lao tâm khổ tứ, bà thật sự không thể cam lòng.” Lâm Nam Âm nằm dựa vào gối đầu, lông mày hơi co lại, “Mấy năm nay, bà không muốn làm khó cho cậu của con, một là vì tình nghĩa mẹ con, hai là vì con, bà giao lại tập đoàn Huy Hoa cho nó, cũng vì nghĩ sau này con có một chỗ dựa.”
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất bứt rứt, cô nên nói với bà cô thế Ì nào, rằng gia đình nhà cậu hại cô đến nông nỗi này?
Không, không được nói, nói rồi bà sẽ càng đau lòng mà bệnh nặng hơn, cô không thể làm như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Bà ngoại, cậu đã muốn lấy giấy tờ đất đai đã đành, nhưng đây lại không thèm quan tâm đến sức khoẻ của bà, vì tiền ngay cả bà cậu ấy cũng không quan tâm, sao có thể nghĩ đến con được chứ?”
Việc người cậu hại cô, cô có thể không nói với bà ngoại, nhưng việc này cô nhất định phải nói ra.
Quả nhiên, Lâm Nam Âm nghe xong, sắc mặt trở nên thất vọng và buồn bã, thực tế như vậy, bà không có cách gì để tha thứ cho người con trai > ` của mình.
Ngôn Tiểu Nặc biết bà ngoại cần thời gian để chấp nhận sự thật này, cô cũng không thể nói thêm bất cứ điều gì với bà, chỉ dặn bà an tâm dưỡng bệnh, và cô đi nộp tiền viện phí.
Tiền viện phí nộp một cách suôn sẻ, chỉ cân quét một cái đã xong rồi, Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy hoá đơn, đôi mắt mở †o tròn ngạc nhiên: “ vạn ”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Người thu phí nhìn cô, nói với cô đây không phải là mơ.
Nhưng mấu chốt là tiền trong thẻ này không phải chỉ có nghìn tệ sao?
Điều gì đã xảy ra với nghìn tệ thừa kia?
Cô vội vàng lấy điện thoại ra đang nhập vào tài khoản ngân hàng để tra tiền thừa, không xem thì thôi, vừa xem thì suýt chút nữa cô làm rơi điện thoại xuống đất.
Tiền trong thẻ của cô vẫn còn thừa tận, vạn nghìn tệ.
Nói như vậy thì chiếc thẻ này có vạn tệ, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu hiện lên gương mặt của Mặc Tây Quyết.
Nếu như anh trực tiếp đưa thẻ cho cô, chắc chắn cô sẽ không nhận.
Nên anh dùng cách này để cho cô nhiều tiền như vậy, để cô không có lý do từ chối.
Điện thoại báo tin nhắn tới, nhắc cô vừa tiêu vạn nghìn tệ, vạn tiên trong tấm thẻ này hoàn toàn thuộc về cô, tuỳ cô chi tiêu.
Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận cất thẻ đi, quay lại phòng bệnh thì đã thấy bà ngoại ngủ say.
Cô đứng trước giường của bà ngoại nhìn một hồi lâu, rôi đi tìm dì Lữ.
Dì Lữ đang làm cơm trưa cho bà ngoại, thấy cô đến cười và hỏi: “Bác Lâm Nam Âm ngủ chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Vâng, bà vừa ngủ xong, cháu vừa đi nộp tiền ”
l viện phí.
Dì Lữ thở phào nhẹ nhõm cười: “Cũng may cháu nộp viện phí kịp thời, nếu như muộn thêm vài ngày, có khi ngay cả bác sĩ Giang cũng không giúp gì được..
“Mấy hôm nay cậu có tới đây không?” Ngôn Tiểu Nặc không can chịu hỏi một câu.
Dì Lữ lắc đầu, “Đến thì có đến, ngoài việc tìm bác Lâm Nam Âm về việc giấy tờ đất ra, thì những việc khác cũng không quản tới, càng đừng nói đến đi nộp tiền viện phí, nếu không phải bác sĩ Giang nói giúp cho thì bác Lâm Nam Âm chắc không được nằm đến ngày hôm nay.”
Một lúc sau Ngôn Tiểu Nặc mới nói hết cơn tức đang ghẹn trong cổ ra, trong lòng sớm đã lạnh đi.
Đôi môi xinh đẹp của cô nở một nụ cười và khế nói: “Dì Lữ à, mấy ngày nay vất vả cho dì rồi, cậu cháu có chậm lương của dì không?”
“Điêu này thì không.” Dì Lữ không ngờ rằng cô đang trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn quan tâm hỏi đến cô, trong lòng thấy rất cảm kích, “Trước khi tôi tới đây, ông Ngôn đã giả trước hai tháng lương rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc yên tâm và nói: “Nếu như vì việc này mà liên luy đến dì, trong lòng cháu thực sự cảm thấy rất áy náy, dì Lữ, nếu có gì khó nói, thì nhất định phải nói với cháu nhé.”
Dì Lữ cười và nói: “Dì vẫn tốt, chỉ là…” Cô nhìn vê phía phòng bệnh, “Bác Lâm Nam Âm cũng rất khó xử”
“Việc này cháu sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết.” Biểu hiện của Ngôn Tiểu Nặc rất nghiêm túc, Dì Lữ, qua hai ngày nữa cháu sẽ mua một chút thuốc bổ tới.
“Được.”
“Cháu còn có việc, cháu đi trước đây.” Ngôn Tiểu Nặc xem đồng hồ, “Dì Lữ, phiền dì rồi.”
Cô vội vàng ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe cô bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để cô có thể khiến cho người cậu của mình từ bỏ miếng đất ở quê.
Cô và gia đình nhà cậu thực sự giống như một cuộc chiến giằng co, cả hai bên đều nắm chuôi trong tay, có thể đe doạ một lân nhưng e rằng sẽ không để xảy ra lần thứ hai.
Bây giờ cô có khả năng đóng tiền viện phí cho bà ngoại, nhưng điều đó không có nghĩa cô làm như vậy thì người cậu của cô sẽ từ bỏ ý tưởng đó.