Địa vị của anh ở Ôn gia cực cao, Thẩm Tú Thanh lại thích cháu trai như vậy, cho nên sắc thái của bà có mấy phần kiêu ngạo.
Ôn Hàn Vũ vừa vào cửa nhà, người giúp việc liền y theo rập khuôn mà hầu hạ. Người trong Ôn gia cũng đang ngồi ở phòng khách, Hàn Ất Mạt vừa thấy con trai trở lại, nhất thời cười khanh khách tiến lên đón: "Hàn Vũ trở lại đấy à? Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
Ôn Hàn Vũ đưa áo khoác trong tay cho người giúp việc, nhìn Thẩm Tú Thanh cùng Ôn Hạo Hiên đang ngồi trên ghế sô-pha, anh kêu một tiếng: "Bà nội, cha."
"Lần sau có về nhà thì gọi trước báo một tiếng để mẹ cho người giúp việc chuẩn bị thức ăn mà con thích, con ăn ở bên ngoài không có dinh dưỡng đâu."
Hàn Ất Mạt nhìn con trai là càng xem càng thích, lúc này thấy Ôn Hàn Vũ liền nhớ ra cái gì đó, bà rất nhanh cất lời: "Đúng rồi, hôm nay mẹ vừa nghe nói là hai ngày trước đứa con gái ấy ở Tưởng gia, nghe nói là tìm một luật sư đặc biệt phụ trách vụ ly hôn của hai đứa phải không?"
Ôn Hàn Vũ cau mày, cũng không lên tiếng.
Thẩm Tú Thanh thở dài một cái: "Ất Mạt, bất kể như thế nào thì bây giờ người ta vẫn còn là sui gia với chúng ta, con đừng có mở miệng ngậm miệng liền treo từ tiểu tam bên khóe miệng, thật khó nghe."
"Sợ khó nghe thì con bé ấy cũng đừng làm gì để có cái cho con nói."
Hàn Ất Mạt hừ lạnh một tiếng, bà cũng không phải là xuất thân từ dòng dõi thiên kim khuê tú Trước khi cưới Ôn Hạo Hiên, kỳ thật Hàn gia phía bà là mang danh nhà giàu mới nổi, hiển nhiên cũng là đám cưới thương mại. Qua nhiều năm, tuy đã là một phu nhân giàu có nhưng lời nói hành động vẫn là có chút thiếu sót. Mỗi lần Thẩm Tú Thanh nghe đến lúc này luôn là lắc đầu thở dài.
Ôn Hạo Hiên ho nhẹ một tiếng, cầm tách trà trong tay, mở miệng: "Hai ngày trước Vãn Hâm vẫn luôn muốn tìm con phải không? Cha nghe người ta nói sáng hôm nay ở bãi đậu xe của Ôn thị các con vẫn còn cãi nhau đến không thể can ra, nguyên nhân con bé đó muốn ly hôn với con rốt cuộc là vì cái gì?"
Ôn Hàn Vũ trầm ngâm chốc lát mới chậm rãi lên tiếng, giọng đàn ông trầm khàn giàu có từ tính nhưng vô cảm: "Con cũng không biết vì sao cô ấy muốn ly hôn với con, chuyện này tự con sẽ xử lý. Bà nội, cha, mẹ, mọi người cũng đừng lo lắng quá, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Ôn thị đâu."
Thẩm Tú Thanh vừa muốn nói cái gì đó, người giúp việc vừa vặn cầm điện thoại tới, hứng thú bừng bừng nói: "Lão phu nhân, là Nhị tiểu thư gọi tới tìm ngài."
Vừa nghe là Ôn Ánh Nguyệt gọi điện, nhất thời Thẩm Tú Thanh vui vẻ trái ngược với bầu không khí hiện tại, vội vàng đưa tay nhận lấy nghe điện thoại.
Ôn Hàn Vũ nhìn về phía Ôn Hạo Hiên khẽ vuốt cằm: "Cha, vậy con lên lầu trước."
Ôn hạo hiên gật đầu một cái, Hàn Ất Mạt nhưng là không thuận theo không buông tha muốn đuổi kịp đi, ôn hạo hiên thấy vậy, cau mày gọi lại vợ, Hàn Ất Mạt lại đích đích cô cô nói mấy câu, Ôn Hàn Vũ tất cả đều là tai trái vào, tai phải ra.
Lên đến thư phòng trên lầu, Ôn Hàn Vũ ngồi xuống đưa tay kéo cổ áo một cái, trong đầu liền thoáng qua một vài hình ảnh mà anh không thích. Ngón tay anh thon dài gõ từ từ trước mặt bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy lại lộ ra sắc bén. Các khớp xương ngón tay rõ ràng lướt chầm chậm trên màn hình điện thoại di động, cuối cùng vẫn là gọi điện cho thư ký ——
"Gửi phương thức liên lạc của Đồng Vãn Hâm cho tôi, lập tức gửi ngay bây giờ."
Vãn Hâm thu xếp ổn thỏa cho Tần Phiền Cương, sau đó còn bị anh lôi kéo đi ăn tối cho bằng được mới có thể về nhà. Thật vất vả mới phục vụ xong cho cái tên đại thiếu gia này, thời điểm cô trở về nhà lại nhất định phải đi theo cùng cô, nói cho bay bổng là muốn đưa Vãn Hâm về nhà.
Tuy là thân phận Tần Phiền Cương tương đối đặc thù nhạy cảm, thế nhưng cái thân phận "con riêng" này ở Tần gia kia lại có thể mang họ Tần, dĩ nhiên là đã được Tần gia công nhận. Tất cả mọi người ở thành phố B đều biết "bí mật" này cho nên khi anh vừa trở lại một cái là Tần gia bên này cũng đã sớm biết, kỳ thực anh cũng không cần ở khách sạn thì Tần gia bên kia cũng sẽ lái xe tới đón.
Có điều nhiều năm qua Tần Phiền Cương căn bản đã không trở về Tần gia, cho nên dù xe của Tần gia bên kia có tới đón thì anh chỉ để lại xe và đuổi tài xế đi.
Bình thường cậu thiếu gia này không hành động theo lẽ thường, tính tình nóng nảy cũng vô cùng kỳ quái. Tài xế không dám dừng lại lâu, xuống xe liền đi mất. Lúc tối muộn, Tần Phiền Cương tự mình lái xe đưa Vãn Hâm quay về Tưởng gia.
"Tần Phiền Cương, anh lái xe cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh như vậy, bằng lái của anh chỉ ở nước Mỹ thôi đấy? Ở nơi này là vô hiệu, cẩn thận rêu rao quá sẽ bị cảnh sát giao thông tóm đấy."
Đàn ông lái xe sẽ mang theo mấy phần buông thả, huống hồ là Tần Phiền Cương. Dọc theo đường đi Vãn Hâm đều là phập phồng lo sợ, không phải là an toàn cho bản thân mà ngược lại sợ người thiếu gia này bị cảnh sát giao thông bắt giữ. Thế nhưng được cái là cô luôn lẩm bẩm như thế làm cho Tần Phiền Cương mỗi lần muốn tăng tốc độ lại không nhịn được đạp thắng xe.
Đã đến Tưởng gia, Tần Phiền Cương hơi không tình nguyện lẩm bẩm một câu: "Tại sao em lại không tin tưởng thực lực người đàn ông của em chứ? Anh lái xe trên loại đường này làm sao có thể bị bắt được chứ?"
"Nói chuyện cẩn thận một chút, ai là đàn ông của ai?"
Một tay Vãn Hâm cởi dây an toàn xuống, tức giận trợn mắt nhìn cái miệng nói không ngừng của người đàn ông một cái: "Lần tới mà còn nói như vậy thì em sẽ không để ý tới anh nữa đâu đấy!"
"Bảo bối, anh rất muốn làm người đàn ông của em, tại sao lại bảo là anh nói bậy bạ chứ?"
Vãn Hâm lười để ý tới anh, trực tiếp đẩy cửa xe ra, mới vừa xuống xe thì Tần Phiền Cương cũng vội vội vàng vàng xuống xe theo. Vãn Hâm nghe được tiếng mở cửa xe thì cau mày xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc mà nói:
"Tần Phiền Cương! Lập tức lên xe lái về khách sạn của anh đi. Nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời thì bắt đầu từ ngày mai em sẽ không gặp anh nữa, trực tiếp ném anh trở về nước Mỹ đấy có biết không?"
"Bảo bối "
"Còn nữa, không cho phép anh kêu em là bảo bối, nơi này là thành phố B, không phải nước Mỹ, anh còn như vậy nữa thì em thật sự tức giận đấy!"
"Thành phố B và nước Mỹ có khác nhau sao? Ở thành phố B thì em không phải là bảo bối của anh sao?"
"Tần Phiền Cương, em…"
"Dĩ nhiên không phải là người phụ nữ của cậu!"
Trong lúc hai người đang giằng co thì một giọng nam trầm thấp mang theo mấy phần ác liệt đột nhiên chen vào. Vãn Hâm sững sốt một chút, còn chưa có thấy rõ ràng người đâu nhưng cũng đã phân biệt ra được giọng nói kia là của ai, vì thế cô cực kỳ kinh ngạc.
Ôn Hàn Vũ - vào lúc này làm sao anh ta lại xuất hiện ở cửa Tưởng gia được chứ?
Cô quay mặt đi, quả nhiên thấy cách đó không xa là thân hình của một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ánh đèn đường.
Một tay người đàn ông cắm trong túi quần tây, một tay tùy ý rủ xuống ở bên người, giữa ngón tay thon dài hoàn mỹ kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, khói trắng mờ ảo lượn lờ chậm rãi tràn ngập trong màn đêm. Ánh sáng đèn đường vàng nhẹ hòa cùng những làn khói sương trắng mờ mờ như bao phủ cả ngũ quan người đàn ông kia.
Tần Phiền Cương cũng không nghĩ đến trước cửa Tưởng gia lại còn đụng phải cái tên Ôn Hàn Vũ này.
Tối muộn như này mà Ôn thiếu gia như anh ta ở chỗ này chờ Vãn Hâm sao?
Cùng là đàn ông mà hành động như vậy, ở trong nhận thức của Tần Phiền Cương thì đó chính là tràn đầy nguy hiểm. Kết hôn năm rồi nhưng người đàn này cũng không có bất cứ động tĩnh gì, bây giờ Vãn Hâm lần đầu trở về thành phố B, ngược lại anh ta là tình cảm trỗi dậy sao?
Quả nhiên mình trở về là lựa chọn chính xác, xem ra là anh phải trông nom "bảo bối" của mình nửa bước không rời.
"Không phải là phụ nữ của tôi, chẳng lẽ là người phụ nữ của anh sao?"
Tần Phiền Cương tiến lên một bước, trực tiếp che ở trước mặt Vãn Hâm. Trong khoảng cách gần thước hai người đàn ông cao lớn đứng đối mặt nhau trong bóng đêm dày đặc.
Ôn Hàn Vũ tùy ý phủi tàn thuốc lá một cái, đối với khiêu khích của Tần Phiền Cương cùng lắm anh chỉ là nhếch mép một cái, giọng lãnh đạm: "Chẳng lẽ hiện tại trên đầu cô ấy không phải treo danh nghĩa Ôn thiếu phu nhân mà là danh nghĩa Tần thiếu phu nhân của cậu sao?"
Ôn Hàn Vũ lười để ý Tần Phiền Cương, tầm mắt sắc bén trực tiếp nhìn thẳng vào Vãn Hâm. Người đàn ông đưa nửa điếu thuốc trong tay đến trên môi mỏng, hơi híp mắt, hít một hơi, thời điểm anh nhả ra khói trắng như mây mù thì trầm giọng nói: " Không phải cô muốn ly hôn với tôi sao? Bây giờ tôi cho cô cơ hội vào trong xe tôi nói chuyện, tôi chỉ chờ cô một phút."
Anh nói xong thì khói mù trong miệng cũng nhả sạch, bóp nát điếu thuốc lá liền đi về cửa xe.
Vãn Hâm không cho mình cơ hội do dự, xoay người liền nói với Tần Phiền Cương: "Anh đi về trước —— "
"No!"
Tần Phiền Cương kéo cổ tay Vãn Hâm lại: "Em không thể lên xe với anh ta, em không nhìn thấy ánh mắt sâu kín của anh ta sao? Anh cũng là đàn ông nên anh biết, anh ta có ý đồ đối với em."
"Anh nói bậy cái gì thế?"
Bây giờ Vãn Hâm chỉ muốn nói vụ ly hôn với anh ta, hiếm thấy Ôn Hàn Vũ tự mình đến cửa tìm cô, cơ hội như vậy, bất kể như thế nào thì cô cũng không muốn bỏ qua.
Cô đưa tay đẩy Tần Phiền Cương ra: "Anh ta có thể làm gì được em chứ? Huống chi đây là ở trước cửa Tưởng gia. Anh về khách sạn trước đi, anh cũng biết chuyện ly hôn không thể kéo dài thêm nữa, tình huống của tiểu Dục bên kia anh không biết sao? Đừng làm loạn với em nữa, anh đi về trước, em sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh ta một chút."
"Không phải, bảo bối."
"Trở về!"
"Muộn tý nữa em sẽ gọi điện cho anh, anh đi về trước đi!"
Tần Phiền Cương cau mày, thái độ Vãn Hâm kiên định, anh cũng không có cách nào. Chuyện ly hôn được giải quyết sớm cũng là kỳ vọng của anh, cuối cùng anh chỉ còn cách im hơi lặng tiếng mà lên xe, rời khỏi Tưởng gia.
Tần Phiền Cương vừa đi, Vãn Hâm cũng nhanh bước đuổi kịp Ôn Hàn Vũ, xe của anh liền ngừng ở cách đó không xa trên một con đường nhỏ. Thời điểm cô đi tới phát hiện anh bật đèn xe chợt lóe chợt tắt, giống như một đôi mắt trong đêm tối.
Vãn Hâm siết chặt tay, nhấc chân tiến lên mở cửa xe ra ngồi vào chỗ cạnh tài xế.
Cửa kính xe bên kia của Ôn Hàn Vũ mở ra, một tay anh tùy ý đặt lên trên cửa kính, giữa ngón tay lại kẹp một điếu thuốc. Trong buồng xe tràn đầy một cổ hơi thở phái nam mãnh liệt, đi đôi với mùi thuốc lá đập vào mặt, khiến cho buồng xe vốn đã nhỏ hẹp lại càng chật chội thêm.
Anh vẫn luôn không lên tiếng, Vãn Hâm trầm ngâm chốc lát thì chủ động phá vỡ cục diện cứng ngắc này: "Ôn thiếu, chuyện ly hôn…"
"Tôi nói một phút, cô dùng ba phút, tới trễ hai phút, tính thế nào?"
Vãn Hâm còn chưa nói hết thì người đàn ông đang ngồi ở chỗ tài xế bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt lời cô, ngón tay kẹp điếu thuốc của anh nhanh chóng dời qua. Lúc Vãn Hâm còn chưa kịp phản ứng thì trong nháy mắt, ngón tay dài của người đàn ông đã nắm cằm của cô, gương mặt u ám tuấn tú cũng theo sát đột nhiên ép tới gần.
Hơi thở phái nam mãnh liệt cùng với điếu thuốc giữa ngón tay anh hòa chung một chỗ, tùy ý mà phách lối tràn ngập ở chóp mũi Vãn Hâm.
Những năm gần đây Tần Phiền Cương được coi như là người bạn nam giới gần nhất với cô nhưng lúc Tần Phiền Cương ở trước mặt cô cũng rất hiếm khi hút thuốc, cho nên Vãn Hâm cũng không thể tiếp xúc tới mùi thuốc lá ở khoảng cách gần như vậy. Cô theo bản năng ho khan một tiếng, đôi mi thanh tú cũng nhíu lại.
"Ôn Hàn Vũ, anh, anh buông tôi ra, ho khan…"
(ho khan- chỗ này là tiếng ho khan nhưng mình chịu:-s, không biết mô tả như nào)