Dưới ánh sáng mờ tối trong xe, ngũ quan tinh xảo của người đàn ông thấp thoáng che giấu phần lớn cảm xúc. Đôi con ngươi thâm thúy không hề tồn tại chút tình cảm nào, bên trong tĩnh lặng nhưng lại mang đến vài phần áp lực cho người khác. Vãn Hâm chỉ cảm thấy sức lực anh nắm cổ tay mình càng siết chặt hơn, cô không thoải mái hơi giãy giụa liền nghe được thanh âm bình tĩnh của Ôn Hàn Vũ—
"Nếu hôm nay tôi đã tới đây rồi thì giải quyết vấn đề này luôn đi."
Tiếng nói của anh vừa dứt liền túm Vãn Hâm xuống xe, dĩ nhiên Tưởng Lại Dực sẽ không có dị nghị gì, như Ôn Hàn Vũ vừa mới nói, tóm lại là có chút vấn đề cần giải quyết.
Đồng Thanh Mộng mới vừa bưng một đĩa trái cây ra đến liền nhìn thấy ba người từ cổng lớn Tưởng gia tiến vào, bà sửng sốt.
"Lại Dực, Vãn Vãn cùng Ôn thiếu cũng tới à."
Ở Tưởng gia Ôn Hàn Vũ cũng không hề mang dáng vẻ của một người con rể cần có. Tưởng Lại Dực chủ động lên tiếng xưng hô với anh một tiếng "Hàn Vũ", nhưng quan hệ giữa Đồng Thanh Mộng với anh lại có vẻ càng thêm xa cách.
Hai nhà liên hôn đã được năm, đừng nói là Ôn Hàn Vũ đến đây một chuyến, bình thường ngay cả một cuộc gọi điện hỏi thăm cũng không có. Thế nhưng hôm nay lại trở về cùng với Vãn Hâm khiến Đồng Thanh Mộng cực kỳ ngoài ý muốn.
"Bảo người hầu pha một tách trà cho Hàn Vũ."
Tưởng Lại Dực cởi áo vest, biểu tình trên mặt hình như còn hơi căng thẳng. Đồng Thanh Mộng đặt đĩa trái cây xuống bàn liền đi dặn người hầu.
"Ôn Hàn Vũ, anh buông tay tôi ra!"
Vãn Hâm giãy giụa không ngừng nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự kiếm chế ôn hàn vũ kiềm chế chính mình thủ đoạn tay, lúc này thừa dịp Tưởng lại cánh không có chú ý, nàng đè thấp tiếng nói, thấp giọng trào phúng, "Ôn thiếu không phải nhất khinh thường ta như vậy nữ nhân sao? Vậy tự trọng điểm, đừng với ta động tay động chân."
Quả nhiên anh không tiếp tục miễn cưỡng nữa, thuận thế liền buông lỏng tay cô ra, chỉ là môi mỏng gợi cảm hơi hơi câu lên một độ cung không rõ.
Chân dài người đàn ông bước đến tiến lên ngồi đối điện với Tưởng Lại Dực. Đôi tay nhàn nhã tựa vào hai bên sô pha, tư thái Ôn Hàn Vũ ưu nhã bắt chéo chân, lên tiếng trước: "Những chuyện khác tôi cũng không muốn nói nhiều. Đi thẳng vào vấn đề ly hôn, tôi không có ý kiến nhưng công ty của hai nhà chúng ta hiện tại có hai cái hạng mục đã và đang tiến hành, còn có một cái hạng mục lớn theo kế hoạch là sáu tháng cuối năm, hiện tại đã bắt đầu khởi động, nếu hôn sự thất bại thì đến lúc đó bên ngoài nhất định sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào, cái này đối với hai bên công ty chúng ta đều không phải là chuyện tốt."
Ngón trỏ thon dài hoàn mỹ của Ôn Hàn Vũ lướt nhẹ qua khóe môi, động tác thong thả nhìn qua như là vô ý lại cố tình cho người ta cảm giác dụ hoặc không tả nổi. Tầm mắt anh sắc bén đột nhiên nhìn thẳng Vãn Hâm, nói từng câu từng chữ:
"Đồng tiểu thư, tôi trực tiếp cho cô biết, ích lợi công ty tôi có thể bỏ qua một bên, tôi cũng có thể mặc kệ mục đích thật sự cô ly hôn là gì, có điều ít nhất cô phải cho tôi một sự công bằng chứ. Năm đó nói rõ là lợi dụng Ôn Hàn Vũ tôi, hôm nay liền muốn một chân đá văng tôi, cô thật sự cho rằng chỗ tôi là khách sạn sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
"Ôn thiếu muốn tôi cho anh một sự công bằng cũng là đương nhiên."
Vãn Hâm nhẹ nhàng gật gật đầu, khuôn mặt tràn đầy tự tin lại lan tỏa ý cười nhạt nhẽo, cũng không biết có phải vì trên đỉnh đầu của cô có treo ngọn đèn thủy tinh hay không mà ánh sáng vô cùng lộng lẫy. Ôn Hàn Vũ nhìn khóe miệng cô treo nụ cười kia, rõ ràng là mang theo vài phần xa cách, nhưng trong nháy mắt lại không dấu vết mà làm lay động lòng anh.
Anh nhíu mày, hơi mất tự nhiên dời đi tầm mắt. Vì tránh để cho người khác phát hiện ra sự khác thường của anh nên đã thay đổi vị trí đôi chân dài một chút.
Vãn Hâm cũng không có tâm tư đi quan sát những biểu tình rất nhỏ đó của anh, thoáng trầm ngâm một lát, trong lòng cô sắp xếp từ ngữ đâu vào đấy mới chậm rãi nói ra:
"Trước đó tôi cảm thấy Ôn thiếu rất lo lắng về vấn đề ích lợi công ty thì phải, cho nên tôi đã từng bàn qua với ba tôi là chúng ta ly hôn trong hoà bình, hoàn toàn không cần ảnh hưởng đến ích lợi công ty không phải sao? Tôi tin Ôn thiếu anh cũng là người lấy đại cuộc làm trọng, huống chi tuy đoạn hôn nhân này chúng ta đã được năm nhưng chỉ sợ cái mà mọi người ở thành phố B chú ý tới cũng chỉ là một mình Ôn Hàn Vũ anh mà không phải là tôi và anh. Cho nên nếu anh đồng ý ly hôn thì chúng ta có thể xử lý trong âm thầm, thời gian đã lâu như vậy nên đơn giản là sẽ không có người khác chú ý tới cái gì, vì thế ảnh hưởng gì đó thì Ôn thiếu anh cũng không cần lo lắng."
"... Về phần nguyên nhân vì sao tôi bất cứ giá nào cũng phải ly hôn thì đương nhiên cũng là vì tôi không muốn tiếp tục lãng phí thanh xuân của mình như vậy. Ôn thiếu, tôi tin tưởng anh cũng nên vì mình mà tìm một người phụ nữ anh yêu thương, cứ dây dưa với tôi như vậy kỳ thật đối với ai cũng đều không tốt. năm trước, tôi xác nhận là cũng có mượn thế lực Ôn gia nhưng nói cho cùng thì trong năm này, Tưởng thị liên thủ cùng Ôn thị cũng đã là lão đại dẫn đầu ở thành phố B rồi, thật ra anh cũng không thua thiệt gì mà, không phải sao?"
"Nói như vậy, mục đích cô muốn ly hôn với tôi là bởi vì cô muốn tìm mùa xuân thứ hai sao?"
Ngón tay Ôn Hàn Vũ thon dài như có như không mà gõ gõ bên cạnh sô pha, nhìn qua có vẻ như không chút để ý động tác lại vô hình làm cho người ta có một loại áp bức mạnh mẽ, anh tự cho là hiểu rõ mà cười lạnh nói.
Vãn Hâm không giải thích cũng không thừa nhận, người đàn ông này rất thông minh cùng khôn khéo, lấy “bốn lạng đẩy ngàn cân” mà nói: "Ôn thiếu nói anh là mùa xuân đầu tiên của tôi sao?"
Người phụ nữ này không chỉ là miệng lưỡi sắc bén mà đầu cũng xoay chuyển rất nhanh. Đừng cho rằng trên thương trường Ôn Hàn Vũ đàm phán lợi hại thì sẽ luôn như thế, hiển nhiên sẽ có thời điểm ở vào thế hạ phong nhưng bình thường cũng sẽ không có ai dám nói với anh như vậy.
Anh cảm thấy cuộc đời anh đi đến cái tuổi này thì có hết năm thời gian trên chỗ tên người vợ trong giấy hôn thú là viết tên "Đồng Vãn Hâm" này. Cũng giờ khắc này mới chân chính hiểu rõ — năm trước, người mà anh cưới rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào.
Trong chớp mắt Vãn Hâm thấy anh thất thần, cô từng bước ép sát: "Ôn thiếu, thật ra cả anh và tôi đều rất rõ ràng là giữa chúng ta không tồn tại tình cảm. Tôi tin suy nghĩ của anh và cha tôi giống nhau, Đồng Vãn Hâm tôi đối với anh mà nói hiển nhiên là không hề quan trọng mà quan trọng là những cái hạng mục đó đúng không? Nếu hôm nay chúng ta đã ngồi với nhau ở đây, vậy thì nói một lần cho tường tận. Hạng mục vẫn tiếp tục hợp tác, chỉ cần chúng ta âm thầm ly hôn thì cũng coi như là hai bên đều nhường một bước."
"Đều lui một bước?" Ôn Hàn Vũ nhướn một bên lông mày: "Tưởng gia các người nhường ở chỗ nào?"
Vãn Hâm không nóng không lạnh mà nói tiếp: "Tôi nhường bước là trong năm qua từ trước đến giờ đều không đòi hỏi anh cái gì. Nếu là tôi thật sự muốn làm loạn thì đối với anh nhất định cũng không có chỗ tốt, đúng không?"
Ôn Hàn Vũ cười nhạo một tiếng: "Bây giờ cô đang uy hiếp tôi sao?"
"Nếu anh cảm thấy dùng “uy hiếp” để hình dung cho những lời mà tôi vừa nói với anh tương đối thích hợp thì tôi cũng không phủ nhận."
Người đàn ông giơ tay lên, mang theo chế giễu mà vỗ tay hai cái. Giọng nói anh lạnh lẽo giống như là nhiễm chín tầng hàn băng: "Rất tốt, xem ra tôi đã thật sự coi thường cô, cái gì cô cũng đều chuẩn bị tốt, nhìn chung cũng chỉ thiếu một phen gió Đông mà thôi."
(gió Đông - gió thổi từ hướng Đông, theo mình hiểu là ý bảo có định hướng)
Vãn Hâm trước sau đều chỉ mỉm cười: "Vậy phải xem Ôn thiếu có nguyện ý thổi cơn gió Đông này hay không. Bây giờ đối với hai bên chúng ta cũng đều không có bất kỳ tổn thất nào, đối với anh hay đối với tôi thì chắc chắn đều là thoải mái. Trừ khi là —— Ôn thiếu, anh thật sự thích tôi."
"Thích cô?"
Ánh mắt Ôn Hàn Vũ trầm xuống, trên ngũ quan tinh xảo hoàn toàn đều là châm chọc: "Ngoại trừ bề ngoài cô có chút thông minh ra, còn lại đều tự cho là đúng."
"Tốt nhất là không phải như vậy, hiện tại chỉ chờ Ôn thiếu anh ký tên vào đơn ly hôn là xong."
Ôn Hàn Vũ: “…”
Anh phát hiện bản thân mình khi nói chuyện với người phụ nữ này rất dễ dàng bị cô dẫn dắt cảm xúc. Cảm xúc —— cái này từ trước đến nay chính mình luôn có thể dễ dàng khống chế tốt, hiện tại lại ở trước mặt người phụ nữ này tan rã hoàn toàn, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Cùng lắm chỉ là vài câu đối thoại ngắn ngủi thế nhưng chính mình lại bị cô công kích đến “dồn vào đường cùng”. Thật sự nếu anh không chịu đồng ý ký tên ly hôn thì lại thật sự giống như câu nói kia trong miệng cô là "thích cô"
Không, vì sao anh không đồng ý ký tên ly hôn?
Cùng lắm chỉ là một người phụ nữ mình không thích mà thôi, những lời vừa rồi của cô cũng không có gì không đúng. Nếu âm thầm xử lý vụ ly hôn này thì hạng mục vẫn có thể cứ theo lẽ thường mà tiến hành, Ôn thị cũng không có tổn thất gì không phải sao?
Như để chứng minh bản thân mình chỉ có chán ghét đối với cô, không hề có chút nào tình cảm nào, Ôn Hàn Vũ đứng dậy, thản nhiên cầm lên áo vest, trầm giọng nói: "Tôi đồng ý ly hôn, nhưng tôi có một điều kiện ——"
Anh nhìn Tưởng Lại Dực: "Sau này quan hệ của chúng ta cũng chỉ là hợp tác đơn thuần, nhưng lần ly hôn này là Tưởng gia các người nói ra trước, điều kiện của tôi chính là trước mắt trong phần ký kết hạng mục hợp tác, Ôn thị tôi muốn chiếm thêm một phần trăm nữa. Tưởng tổng, nếu ông đồng ý thì tôi lập tức liền ký tên."
Anh lễ phép mà gật đầu, cũng không màng đến sắc mặt căng chặt kia của Tưởng Lại Dực, cũng không thèm nhìn Vãn Hâm lấy một cái: "Những gì muốn nói tôi đều nói xong, vậy tôi liền đi trước, nếu các người đưa ra quyết định gì thì nói cho thư ký của tôi là được."
Đồng Thanh Mộng mới từ phòng bếp đi ra thì nghe được câu nói cuối cùng kia của Ôn Hàn Vũ. Bà thấy Ôn Hàn Vũ đi rồi liền bảo người hầu không cần bưng trà lên nữa. Bà đi vào phòng khách nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của chồng mình, nhưng ngược lại giữa hai đầu chân mày của con gái mình lại có vài phần nhẹ nhõm.
Bà nghĩ nghĩ nhưng vẫn là tiến lên: "Lại Dực, Vãn Vãn, có nói cái gì thì hai cha con cũng bình tĩnh mà nói, tôi không hy vọng hai người có tranh chấp."
Cơ mặt Tưởng Lại Dực hơi run rẩy, đây là biểu cảm ông phẫn nộ đã tới cực điểm. Trong lòng Đồng Thanh Mộng biết rõ nên bà có hơi lo lắng con gái sẽ gặp họa. Vừa định lại vỗ về vài câu, Vãn Hâm đã nhanh hơn bà một bước lên tiếng.
Giọng nữ thanh lãnh vô cùng bình tĩnh, cô chỉ nói một câu: "Cha, nếu hôm nay cha vì con chịu nhường bước thì một năm sau, con sẽ trả lại toàn bộ cho cha. Nếu cha tin tưởng con nói thì ủng hộ quyết định của con, con nói được thì làm được."
(thanh lãnh - trong trẻo lạnh lùng)
Cô dừng một chút, rũ mắt xuống như là đang giãy giụa đấu tranh, cuối cùng mới hít sâu một hơi mà ngẩng đầu lên một lần nữa, nói từng câu từng chữ mà: "Trước đó cha từng đề nghị là sửa họ cho con, nếu lần này con thuận lợi ly hôn với Ôn Hàn Vũ thì con nguyện ý sửa thành họ Tưởng."
Cái chữ “tiểu tam” này, từ trước đến nay đều bị xã hội phỉ nhổ khinh thường. Vãn Hâm cũng không rõ năm đó rốt cuộc là cha mẹ cô làm sao lại gặp nhau hiểu nhau rồi yêu nhau, nhưng tình yêu của họ cuối cùng cũng không được chấp nhận. Năm đó là cô bị ép buộc, dưới tình thế bất đắc dĩ mới lấy Ôn Hàn Vũ, tuy nhiên vẫn không chịu chính thức sửa thành họ "Tưởng".
Phía trên Tưởng Lại Dực còn có cha mẹ, chẳng qua mấy năm nay đều đã đi du lịch thế giới, không hề hỏi đến chuyện trong Tưởng gia. Sau đó Đồng Thanh Mộng đã chính thức trở thành nữ chủ nhân Tưởng gia, tuy tính tình mềm mại dịu dàng quá mức nhưng trưởng bối Tưởng gia cũng phải thừa nhận bà.
—— cho nên đối với Vãn Hâm thì Tưởng gia cũng hiển nhiên là hy vọng cô thuận theo tự nhiên mà sửa họ.
Editor: Mình bận quá nên để các bạn đợi hơi lâu, nay mình up bù chương đây ^^ Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé