Chương
Giản Ngọc vỗ trán: “Tôi đi đây, còn phải ở bên Tam Tam nữa chứ.”
“Anh quay lại cho tôi! Chẳng phải anh đến là quan tâm đến tôi sao? Còn chưa nói gì đã đi rồi? Có ai làm anh trai như anh à?”
Giản Ngọc khoanh tay nhìn Ôn Khanh Mộ: “Cậu từng gọi tôi tiếng nào à? Giờ biết tôi là anh trai cậu rồi?”
“Ngồi xuống!”
“Cô ta muốn làm người tình của cậu, sao cậu lại rung động?” Giản Ngọc dựa vào cửa.
“Tất nhiên tôi không rung động, nhưng chúng tôi hôn rồi, có điều là cô ta hôn tôi, tôi đẩy cô ta ra ngay, cô ta còn ôm tôi nữa. Anh nói xem tôi có nên nói với Ly Ly không?”
Bây giờ Giản Ngọc mới phát hiện, nỗi buồn phiền của Ôn Khanh Mộ lại là có nên nói với Tô Lạc Ly hay không…
“Chuyện này cũng không phải cậu chủ động, nói thì nói thôi, Lạc Ly cũng không phải người hẹp hòi, cô ấy sẽ hiểu.”
“Ly Ly rất yêu tôi, cô ấy sẽ ghen, sẽ giận, sẽ không vui, sẽ suy nghĩ lung tung đấy anh biết không?”
“Cậu vẫn đừng nên xem tôi là anh trai của cậu.” Giản Ngọc nói xong thì lập tức ra khỏi phòng.
“Này!” Ôn Khanh Mộ gọi, Giản Ngọc đi càng nhanh hơn.
Lúc xuống lầu, Giản Ngọc bỗng thở dài: “Hai người sống chung phiền thật!”
Nghĩ đến người trong lòng mình, anh ta lại nổi cả da gà, xem ra lựa chọn của anh ta là đúng.
Ôn Khanh Mộ vẫn đang ngồi trong phòng suy nghĩ, rốt cuộc có nên thẳng thắn với Tô Lạc Ly không?
Hiện tại Tô Lạc Ly đang quay phim ở phim trường, mấy hôm nay đều không ở nhà.
Buổi tối video call, ở trong phòng em bé, Tam Tam vẫn đang tập đi, Ôn Khanh Mộ ngồi một bên với cậu bé. Nói là ở cùng cậu bé nhưng mắt lại dán vào điện thoại, hoàn toàn không nhìn đến con trai.
Cuối cùng cuộc gọi với Tô Lạc Ly cũng được kết nối.
“Chồng ơi!”
“Hì hì, Ly Ly…” Rõ ràng Ôn Khanh Mộ cười rất gượng gạo.
“Hôm nay em cứ hắt hơi mãi, có phải anh đang nhớ em không?” Hôm nay Tô Lạc Ly bị hắt hơi hành hạ đến thảm, rõ ràng cô không hề bị cảm nhưng cứ hắt hơi liên tục.
“Đúng vậy, tất nhiên là anh nhớ em rồi.”
“Em còn phải quay mấy ngày nữa, quay xong mới có thể về nhà, Tam Tam đâu?”
“Đang chơi ở bên cạnh.”
Tam Tam nghe thấy giọng mẹ thì vội đi tới, vì quá gấp gáp nên ngã ngồi xuống.
“Ngốc, sao cứ ngã mãi thế.”
“Ai da, lúc nhỏ anh vừa sinh ra là biết đi à?”
Tam Tam cũng không khóc, tự đứng dậy giành lấy điện thoại của Ôn Khanh Mộ: “Mẹ!”
“Đây là vợ bố!”
“Mẹ!”
“Vợ bố!”
“Mẹ!”
Quả thực là Tô Lạc Ly bị hai bố con chọc cho cười ngất.