Chương
“Anh đã tắm rồi!”
“Hả? Ý gì?” Tô Lạc Ly không hiểu ý của Ôn Khanh Mộ cho lắm.
“Hôm đó anh về đã tắm rồi, quần áo hôm đó đều đã thay từ trong ra ngoài, sau đó anh tắm hơn một tiếng, cái này anh trai có thể làm chứng!”
Ôn Khanh Mộ ngồi đưa lưng về phía Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt mà thấy đau đầu, đến mức đó sao?
“Vậy tại sao hai người hôn nhau?”
“Không có hôn nhau, là cô ta hôn anh, anh dứt khoát đẩy ra, ai ngờ bị chụp chuẩn như vậy, chụp ngay khoảnh khắc đó!”
Đến bây giờ Ôn Khanh Mộ vẫn hơi bực, đám paparazzi này sao lại chụp chuẩn thế chứ!
“Với cả, là cô ta chủ động ôm anh.”
“Vậy sao đột nhiên anh muốn gặp cô ta?”
Ôn Khanh Mộ nhất thời nghẹn họng không nói ra được, nếu Tô Lạc Ly biết chuyện lần trước là Tiêu Mạch Nhiên làm thì liệu cô có hận Tiêu Mạch Nhiên không nhỉ?
Anh cố ý đợi đến lúc Tô Lạc Ly đi quay phim mới bắt đầu điều tra chuyện này, anh không hi vọng Tô Lạc Ly biết, bởi vì ngay từ đầu anh gần như đã đoán được rồi.
Ôn Khanh Mộ đột nhiên không nói gì, Tô Lạc Ly cảm thấy rất kỳ lạ, cô nghiêm túc giúp Ôn Khanh Mộ kỳ lưng.
“Là Tiêu Mạch Nhiên ép Tô Nhược Vân tự tử đúng không?” Tô Lạc Ly khẽ hỏi.
“Em… sao em biết?”
“Đoán, nghĩ kỹ thì con người em cũng không có nhiều kẻ thù, ngoài Tô Nhược Vân ra thì cũng chỉ có Tiêu Mạch Nhiên thôi. Mặc dù em không muốn xem chị ta là kẻ thù, nhưng em biết chị ta là người hi vọng em xảy ra chuyện nhất, bởi vì như vậy thì chị ta có thể loại bỏ được một tình địch là em.”
Tô Lạc Ly khẽ thở dài: “Hơn nữa lúc Tô Nhược Vân chết vẫn luôn gọi Thất, em nghĩ rất lâu cũng không hiểu, cho đến khi em nhớ tới Tiêu Mạch Nhiên em mới bắt đầu nghĩ, có thể không phải cô ta nói Thất, mà vì lúc đó đang hấp hối nên nói không hoàn chỉnh, có lẽ cô ta muốn nói Tiêu.”
Tô Lạc Ly đoán đúng cả rồi.
Ôn Khanh Mộ thật sự cảm thán, người phụ nữ của mình còn thông minh hơn mình tưởng tượng.
“Cho nên anh tìm được chứng cứ rồi?”
“Ừm, tìm được từ chỗ Vương Vãn Hương, cô ta làm rất kín kẽ, anh tìm được manh mối trong điện thoại của Tô Nhược Vân nên mới đi tìm cô ta.”
Tô Lạc Ly cũng đoán được đại khái, Ôn Khanh Mộ cố ý giấu mình, hơn nữa anh không định làm gì Tiêu Mạch Nhiên cả.
“Ly Ly…” Ôn Khanh Mộ xoay người nhìn Tô Lạc Ly: “Em sẽ trách anh sao?”
“Tại sao phải trách anh?”
“Vì anh không trừng phạt hung thủ thật sự hại em.”
“Anh có lý do của anh mà.”
Thấy Tô Lạc Ly hiểu mình như vậy, Ôn Khanh Mộ càng cảm thấy mình rất hạnh phúc. Anh duỗi tay vuốt ve má của Tô Lạc Ly.
“Em từng thấy vết sẹo trên tay Tiêu Mạch Nhiên chưa?”
“Có vô tình nhìn thấy một lần, chuyện này cũng không tiện để hỏi.”