Chương
“Vậy chúng ta làm sao đây?” Cuối cùng Chuột cũng cảm thấy hơi hoảng sợ.
Chỉ có Lý Như Kiều vẫn luôn giữ im lặng, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía cô.
“Ớt Nhỏ, có phải cô chọc giận đại ca không?”
“Đúng vậy, chắc chắn là cô!”
Mọi người đều cảm thấy chuyện này có liên quan đến Lý Như Kiều.
“Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn yêu đương với đại ca, đại ca từ chối tôi là được rồi, đâu cần phải giản tán đâu?”
“Nói cũng đúng, cũng đâu phải giải tán?”
Mọi người lại bắt đầu động não suy nghĩ, nhưng dù có vắt hết óc thì cũng không nghĩ ra được gì, không ai nghĩ ra tại sao Giản Ngọc lại muốn giải tán.
Tối đó mọi người về phòng của mình, trong đầu họ chỉ có hai câu hỏi.
Tại sao lại giải tán? Nếu thực sự giải tán thì mình có thể làm được gì.
Đây là một đêm không ngủ.
Khi mặt trời mọc, lại là một ngày hoàn toàn mới.
Mọi người không hẹn mà cùng tụ tập trong phòng khách, ai cũng mang một đôi mắt gấu trúc.
“Tôi đã suy nghĩ suốt cả đêm hôm qua, nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao đại ca muốn giải tán.” Đại Tráng vừa vỗ đầu vừa nói.
“Tôi cũng không nghĩ ra!” Mí mắt Khỉ lim dim vì buồn ngủ.
Cảm xúc của Lý Như Kiều càng kém hơn.
“Hay là chúng ta đi nói chuyện với đại ca đi?” Chuột đề nghị.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi, có lời gì thì mọi người nói thẳng ra. Còn chuyện của Ớt Nhỏ nữa, chúng ta đều là anh em vào sinh ra tử, có lời gì mà không thể nói, đúng không nào?” Binh Binh ngồi thẳng người, trông rất có khí phách.
“Được, vậy cậu dẫn đầu đi!” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Binh Binh.
Binh Binh liếc nhìn phòng của Giản Ngọc, trông có vẻ muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Ngày thường, Giản Ngọc rất nghiêm khắc với họ, nói thật là dù ít hay nhiều thì mọi người cũng đều sợ Giản Ngọc.
“Đi thì đi, có gì phải sợ!” Binh Binh đi trước, mọi người đi theo sau anh ta.
Mấy người cùng đứng trước cửa phòng Giản Ngọc, Binh Binh nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào.
“Chao ôi, cậu có thể dùng sức hơn một chút được không?” Đại Tráng nói xong thì dùng sức gõ cửa.
Nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ tiếng động gì.
“Chẳng lẽ đại ca vẫn chưa dậy?”
“Đã mấy giờ rồi mà đại ca còn chưa dậy, hơn nữa đại ca ngủ rất nông, tiếng gõ cửa lại lớn như vậy, lẽ ra anh ấy phải tỉnh rồi mới đúng!”
Đại Tráng vừa nói vừa đẩy cửa ra, nhưng bên trong không có ai.
Căn phòng được thu dọn sạch sẽ và gọn gàng.
“Đại ca đi đâu vậy?” Lý Như Kiều tìm quanh bốn phía.
“Được rồi, đừng tìm nữa, đại ca đã đi rồi.” Binh Binh cầm một tờ giấy mặt bàn lên, “Mọi người xem, đây là do đại ca để lại.”