Chương
“Cô đứng lại đó cho tôi! Cô đi vào nói cho rõ ràng xem nào!” Ôn Khanh Mộ kéo Lý Như Kiều đi vào nhà.
“Này này này, anh bị làm sao vậy? Anh thả tôi ra, mau thả tôi ra!”
Ôn Khanh Mộ không chẳng buồn để ý đến những chuyện khác, anh cứ thế kéo Lý Như Kiều vào phòng khách.
Đúng lúc này Tô Lạc Ly đang đi từ trên lầu xuống, thấy Ôn Khanh Mộ kéo Lý Như Kiều vào thì cô thầm cảm thấy có chuyện không ổn rồi.
“Sao anh lại về rồi?”
“Mẹ kiếp, anh mà không về thì sừng đã mọc đầy đầu rồi!” Ôn Khanh Mộ nổi giận quát lớn.
Tô Lạc Ly lập tức đến trước mặt Ôn Khanh Mộ, kéo tay Ôn Khanh Mộ rời đi: “Anh đừng có làm ồn nữa, nghe em nói nào!”
“Nói cái gì mà nói, em mau nói thật cho anh đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy! Anh nói cho em biết này, Tô Lạc Ly, nếu hôm nay em không nói thật thì tối nay anh sẽ phạt nặng em đấy!” Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa chọc tay vào phần gáy của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly cảm thấy rất khó xử, một bên là Ôn Khanh Mộ, bên còn lại thì là Lý Như Kiều.
Mà Lý Như Kiều thì nhìn hai người, một nam một nữ đứng trước mặt mình mà chẳng hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ thấy có vẻ như hai người rất thân với nhau.
Đúng lúc này Giản Ngọc nghe thấy có tiếng ồn thì cũng xuống lầu theo.
“Giản Ngọc! Có phải là trong mấy ngày em đi vắng anh đã cắm sừng em rồi không?” Ôn Khanh Mộ chỉ vào Giản Ngọc rồi lớn tiếng quát tháo.
“Gì vậy? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chị Lạc Ly, chị bảo là sắp kết hôn với đại ca rồi cơ mà?” Lý Như Kiều thật sự cảm thấy mình sắp ngất đi vì chuyện này rồi.
“Đây là vợ tôi! Tôi định kết hôn với vợ tôi!” Ôn Khanh Mộ kéo phắt Tô Lạc Ly ra sau lưng mình, công khai chủ quyền của bản thân.
“Vậy, vậy cậu nhóc kia…”
Lý Như Kiều đã thấy rất rõ là Giản Ngọc đối xử với đứa bé kia rất tốt, nhìn giống như là bố ruột của cậu bé đó vậy.
“Đó là con tôi!”
Tô Lạc Ly đành phải cười gượng với Lý Như Kiều.
Lúc này Lý Như Kiều mới nhận ra, hóa ra người đàn ông đứng trước mặt cô ta mới là chồng của Tô Lạc Ly, còn Giản Ngọc và Tô Lạc Ly chỉ giả vờ với nhau trước mặt mình mà thôi.
Lúc này, Giản Ngọc cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta cũng chẳng biết phải nói gì, đành phải quay người rời đi.
“Đứng lại cho tôi! Đừng có chạy! Có phải là anh có ý đồ gì với vợ em không hả? Anh mau giải thích rõ cho em!” Ôn Khanh Mộ nhanh chân đuổi theo.
Vẻ bất đắc dĩ của Tô Lạc Ly hiện rõ ra mặt, vốn dĩ mọi chuyện đều đang rất thuận lợi, nào ngờ đang giữa chừng lại có người vào phá đám, Ôn Khanh Mộ về nhà bất ngờ thế này đã làm loạn hết mọi chuyện lên rồi.
“Chị Lạc Ly, người đàn ông giận dữ lúc nãy là chồng chị à?”
“Đúng vậy, anh ấy tên là Ôn Khanh Mộ, đó mới là chồng của tôi. Tôi xin lỗi cô Lý, anh cả bảo tôi làm như vậy thôi, đừng trách tôi nhé.”