Chương
“Chắc không vừa lắm đâu, nhưng cô mặc tạm đi, mấy hôm nay tôi bận chuẩn bị lễ cưới nên cũng quên mất việc chuẩn bị cái này.”
Lý Như Kiều thay váy, sau đó cẩn thận đi về phía phòng của Giản Ngọc.
Ôn Khanh Mộ cũng rón rén đến cửa phòng của Giản Ngọc rồi áp tai vào cửa.
Xem ra tối hôm nay sẽ có trò hay để xem rồi.
Tô Lạc Ly ngồi một mình trong phòng ngủ, đợi mãi không thấy Ôn Khanh Mộ quay về.
Rốt cuộc thì anh đang làm gì mà cứ lén lút vậy?
Tô Lạc Ly xuống giường, đi tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra Ôn Khanh Mộ đang ghé tai vào cửa phòng Giản Ngọc.
“Anh làm gì trước cửa phòng anh cả vậy?”
Ôn Khanh Mộ hoảng sợ, vội vàng che miệng Tô Lạc Ly lại, sau đó kéo cô bỏ chạy.
“Thả em ra, anh làm gì mà cứ lén lút thế!” Tô Lạc Ly cố giãy ra khỏi tay của Ôn Khanh Mộ.
“Tối nay anh vừa làm một việc rất quan trọng.” Ôn Khanh Mộ tự giơ ngón cái với chính mình.
“Chuyện quan trọng gì?”
Ôn Khanh Mộ ghé sát vào tai Tô Lạc Ly, kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Tô Lạc Ly nghe thấy Ôn Khanh Mộ kể lại như vậy thì bị dọa sợ!”
“Anh cả uống nhiều như vậy rồi mà anh còn cho anh ấy uống thuốc.”
“Đó lại còn là thuốc cực mạnh đấy!” Ôn Khanh Mộ đắc chí.
“Anh không sợ sẽ chết người à! Anh có phải là em ruột của anh ấy không vậy?”
“Không sao đâu, anh ấy khỏe lắm, không có vấn đề gì cả. Lần này nếu chuyện của anh ấy thành công thì sẽ không còn ai yêu thầm em nữa!”
Ôn Khanh Mộ sờ cằm Tô Lạc Ly, đây mới chính là mục đích thật sự của anh.
“Chồng à, dưa hái xanh không ngọt đâu, nếu miễn cưỡng ép hai người họ xảy ra quan hệ với nhau như vậy không ổn lắm đâu.”
“Có gì mà không ổn. Anh ấy nói rằng hai chúng ta vừa gặp nhau đã lên giường rồi còn gì? Sau này tình cảm giữa hai chúng ta cũng đã tiến triển rất tốt, cái này người ta gọi là tiền trảm hậu tấu đấy.”
Ôn Khanh Mộ khoác vai Tô Lạc Ly, về lại phòng ngủ.
“Hai chuyện này không giống nhau! Quan hệ giữa anh cả và cô Lý khác anh và em!”
“Đều là đàn ông và phụ nữ cả mà. Có gì khác nhau chứ? Nào làm chuyện quan trọng đi nào.” Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly lên giường.
“Anh lại không đứng đắn rồi!”
“Vừa nãy em ra ngoài tìm anh cũng là vì chuyện này mà.”
“Em ra ngoài tìm anh không phải vì… Đêm tân hôn anh không quay về thì tất nhiên là em phải ra tìm anh rồi.”
“Đúng đấy, đêm tân hôn em ra tìm anh là để làm việc còn gì?”
“Em…”
Tô Lạc Ly bỗng nhận ra là cô không thể nói lại được Ôn Khanh Mộ.
“Ở căn phòng kia, hai người đó đang hừng hực khí thế, chúng ta không thể thua họ được! Em có muốn anh uống thuốc luôn không? Anh vẫn còn một ít đấy!”