Chương
Lý Như Kiều chỉ thấy đau lòng, cô ta đã quên mất những gì Ôn Khanh Mộ nói tối hôm qua rồi, Ôn Khanh Mộ nói là chuyện còn lại cứ giao cho anh.
Đây là chiến lược của anh à?
“Cậu đừng có gán ghép lung tung nữa được không!” Giản Ngọc tức giận mắng Ôn Khanh Mộ.
“Anh có thể mặc quần áo vào trước không, trông anh còn ra thể thống gì! Em thật đúng là đã nhìn lầm anh rồi, còn tưởng anh là một chính nhân quân tử, không ngờ anh cũng là loại đàn ông tùy tiện cởi quần! Cởi quần rồi mà còn không nhận, em coi thường loại người như anh nhất đấy!”
Ôn Khanh Mộ đứng ở cửa và bù lu bù loa lên với Giản Ngọc, chỉ sợ những người khác không biết chuyện này.
Tô Lạc Ly cũng mặc quần áo ở nhà đi tới, sáng nay vừa mở mắt cô đã không thấy Ôn Khanh Mộ đâu, tối hôm qua hai người giày vò đến rất muộn, vốn tưởng Ôn Khanh Mộ không cần đến công ty, buổi sáng có thể ngủ thêm một chút.
Ai biết rằng anh lại chạy đến đây.
Bởi vì Tô Lạc Ly biết những gì đã xảy ra đêm qua, vẫn là Ảnh hậu biết phải diễn như thế nào.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Vợ à, em đến đúng lúc lắm, em đến phân xử đi, tên quân tử ra vẻ đạo mạo này đã ngủ với con gái nhà người ta rồi, bây giờ thì phủi mông bỏ đi, không muốn chịu trách nhiệm! Em nói xem chuyện như thế này phải làm sao? Quan trọng là tên quân tử ra vẻ đạo mạo này còn là người nhà chúng ta!”
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly đi tới liền vội vàng mắng.
Nên phối hợp với diễn xuất của anh thì vẫn phải diễn chứ.
“Anh đừng bù lu bù loa lên nữa, loại chuyện này không nên truyền ra ngoài.”
“Em nói xem, sau này mỗi dịp Tết nhất anh cùng em về nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ đẻ em anh không ngẩng đầu lên được, không ngờ nhà chúng ta lại có một tên cặn bã như vậy!” Ôn Khanh Mộ tiếp tục nói, vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều ngay lập tức hiểu được ý định của Ôn Khanh Mộ, cô nhào thẳng vào lòng Tô Lạc Ly và bật khóc.
“Em đi an ủi cô Lý trước, hai người nói chuyện trước đi.” Tô Lạc Ly nói rồi đưa Lý Như Kiều đi.
Giản Ngọc giống như đã làm sai việc gì đó, cúi đầu không nói gì.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy!” Ôn Khanh Mộ quát lớn.
“Cậu vào trong nói chuyện, đóng cửa lại!”
“Anh dám làm không dám nhận à!”
Tuy nhiên, Ôn Khanh Mộ vẫn vào cửa theo ý của Giản Ngọc và đóng cửa lại.
Ôn Khanh Mộ đặt mạnh ghế xuống đất, sau đó ngồi xuống.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Giản Ngọc thở dài dựa vào giường, “Là tôi muốn thế nào hay là cậu muốn thế nào? Chuyện này liên quan đến cậu sao? Đi chỗ khác chơi đi!”
Giản Ngọc phiền muộn không muốn cãi nhau với Ôn Khanh Mộ.
“Cái gì mà không liên quan đến em? Chuyện của anh cũng là chuyện của em! Đây là chuyện của nhà họ Ôn chúng ta!”
Ôn Khanh Mộ trợn mắt, “Anh có biết anh làm em rất mất mặt không hả? Sau này em cùng Ly Ly về nhà ngoại, người nhà ngoại sẽ nói như thế nào! Em còn một đứa con trai nữa, anh bảo sau này cháu trai của anh sẽ nhìn anh như thế nào!”