Chương
Giản Ngọc ngồi dậy nhìn Tô Lạc Ly, “Em cũng tới khuyên anh à?”
Tô Lạc Ly khẽ mỉm cười ngồi bên cạnh Giản Ngọc, “Đúng vậy, em cũng tới để khuyên anh, anh sẽ không không cho em nói liền đuổi em đi đấy chứ?”
Giản Ngọc cúi đầu cười, “Vậy em muốn khuyên anh như thế nào?”
“Hãy làm theo trái tim mình.”
“Hả?” Giản Ngọc hơi khó hiểu.
“Anh đừng nghĩ tới những gì anh ấy nói, anh ấy làm việc gì cũng quá khích, anh cũng biết đấy. Em vẫn luôn khuyên anh ấy, dưa chín ép thì không ngọt, cưỡng ép hai người ở bên nhau, nếu như không hạnh phúc thì không phải chuyện tốt đối với cô Lý.”
“Đừng nói những điều này với anh, em không sợ Tiểu Mộ nghe thấy sẽ trở mặt với em sao?”
“Trở mặt thì trở mặt, dù sao chúng em cũng có hai đứa con trai rồi, dù có trở mặt thì qua hai ngày, anh ấy cũng hết thôi. Anh, anh đừng ép mình làm gì, em mong anh lấy cô Lý vì anh thật sự thích cô ấy, thực sự yêu cô ấy mà không phải chỉ vì quan hệ thể xác.”
Giản Ngọc cười thành tiếng, “Không biết Tiểu Mộ có tài đức gì mà lấy được em.”
“Được rồi, em chỉ nói như vậy thôi, anh nghĩ kỹ đi. Em nghĩ nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô Lý thì không chỉ đơn giản là lấy cô ấy đâu.”
Tô Lạc Ly đứng dậy vỗ vai Giản Ngọc rồi rời đi.
Giản Ngọc cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Tô Lạc Ly.
Anh ta có yêu Lý Như Kiều không? Anh ta có thích Lý Như Kiều không?
Anh ta đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần.
Tô Lạc Ly trở lại tòa nhà, vừa định đi đến phòng cho trẻ để xem Tam Tam và Tiểu Thất.
Tiểu Thất gần đây đã lớn hơn rất nhiều, trong thời gian này sẽ công bố rằng Tiểu Thất là con của họ.
Ôn Khanh Mộ xuất hiện ở hành lang và chặn đường cô.
“Em đi tìm anh ấy làm gì? Không phải anh đã nói với em rồi sao, ngày mai ngày kia nhất định sẽ đi hưởng tuần trăng mật!”
Ôn Khanh Mộ rất bất mãn về việc Tô Lạc Ly âm thầm đi tìm Giản Ngọc, anh chỉ có thể nhìn thấy từ cửa sổ.
Lại còn vỗ vai anh ta nữa chứ!
“Em chỉ sợ ngày mai ngày kia chuyện này cũng không xong được đâu.”
“Sao lại không xong được chứ, anh ra liên hoàn kế như vậy! Nếu vẫn không xong thì anh biết giấu mặt mũi đi đâu?”
“Anh thực sự cho rằng với kế hoạch của anh, anh Ngọc và cô Lý có thể thực sự hạnh phúc ở bên nhau sao?”
“Ai quan tâm anh ấy hạnh phúc hay không chứ!”
“Anh nói chuyện như thế này thật quá vô trách nhiệm, dù sao anh ấy cũng là anh trai của chúng ta và là anh em sinh đôi của anh. Sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy?”
Tô Lạc Ly luôn chịu đựng hàng loạt những chuyện vô lý của Ôn Khanh Mộ rồi, nghĩ rằng nếu Ôn Khanh Mộ có thể thúc đẩy chuyện này thì cũng không phải là chuyện xấu gì.
Nhưng không ngờ Ôn Khanh Mộ lại có thể nói ra lời như vậy!
“Em lớn tiếng với anh gì chứ? Em vì anh ấy mà lớn tiếng với anh? Tô Lạc Ly, em bị sao vậy?”