Chương
“Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em à?”
Ôn Khanh Mộ vừa dứt lời, Giản Ngọc đã đấm vào mặt anh một cái.
“Đệch! Anh ra tay thật đấy à!”
Ôn Khanh Mộ nào chịu thiệt? Ngay sau đó đánh nhau với Giản Ngọc.
“Hai người…” Tô Lạc Ly nhìn hai người đàn ông mà cạn lời, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đánh nhau.
Bỏ đi bỏ đi, cô vẫn đi thăm con trai vậy!
Tô Lạc Ly đi ngang qua họ đến phòng cho trẻ.
Hai đứa nhóc này lại ăn được ngủ được.
“Mẹ ơi!” Giờ đã biết gọi người khác rồi, thấy Tô Lạc Ly đi tới liền mở rộng hai tay và bảo cô bế.
Tô Lạc Ly bế Tam Tam đi đến trước nôi, “Gần đây Tiểu Thất thế nào?”
“Ăn được ngủ được, dạo này tăng mấy cân rồi, mợ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, thịt nhô ra rồi.” Người giúp việc vội vàng đáp.
“Vậy thì tốt.”
Đứa bé sơ sinh trong nôi như được chạm khắc bằng ngọc, kết hợp ưu điểm của Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân, nhất định khi lớn lên sẽ là một soái ca.
Tô Lạc Ly vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, “Tiểu Thất, mẹ là mẹ của con.”
Tam Tam chỉ vào đứa bé sơ sinh trong nôi.
“Đây là em trai, Tam Tam, sau này con phải bảo vệ em trai mình, sau này hai anh em phải yêu thương nhau, đừng học theo bố và chú của các con, đã lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau.”
Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ đánh nhau không ai dám khuyên họ, cuối cùng hai người đã dừng lại.
Giản Ngọc tức giận trở về phòng của mình, Ôn Khanh Mộ cũng vậy.
Sau đó Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly bắt đầu chiến tranh lạnh, ai cũng không để ý đến người kia.
Khi Tô Lạc Ly trở lại phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đang hờn dỗi ngồi trên ghế.
Trên mặt anh có mấy vết bầm tím, hình như cằm cũng bị sưng.
“Hừ!” Nhìn thấy Tô Lạc Ly đi vào, Ôn Khanh Mộ vội vàng quay đầu sang một bên tỏ ý bất mãn.
Tô Lạc Ly còn không nhìn anh, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly bắt đầu dọn đồ liền không nhịn nổi nữa.
“Em định làm gì?”
“Hôm nay em ngủ với con trai.”
“Tô Lạc Ly, em thật sự càng ngày càng quá đáng! Anh bị đánh thành như vậy mà em còn không có hỏi một câu?”
Hôm nay Ôn Khanh Mộ thật sự rất tức giận, từ khi gỡ bỏ phong ấn, tốc độ và sức mạnh của anh giảm đi rất nhiều, cũng không khác gì Giản Ngọc.
Tô Lạc Ly không thèm để ý đến anh, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
“Này! Anh bị anh ấy đánh là vì em! Đều là vì em! Em lớn tiếng với anh gì chứ, để anh ấy biết đúng không, anh tốn công vô ích rồi! Bây giờ em còn không nói một câu nào mà còn muốn tách phòng với anh?”
Tô Lạc Ly cầm đồ của mình và nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ.